Đông chí chỉ được nghỉ ba ngày, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng.
Mãn Bảo thay bộ quần áo đẹp nhất của mình, vui vui vẻ vẻ nắm tay mẫu thân đến thôn Đại Lê.
Từ sau khi sức khỏe Tiền thị yếu đi thì rất ít khi ra ngoài thôn, may là đi lại bình thường cũng không khó, chỉ cần đi nhẹ nhàng, không bước quá nhanh là được.
Bà mối đã chào hỏi qua với nhà họ Phương, bà ấy chờ ở cửa thôn Đại Lê, nhìn thấy ba mẹ con nhà họ Chu liền bước lên đón, cười nói với Tiền thị:
"Hôm nay tiểu nương tử nhà họ Phương đến quán đó, đến lúc đó nương tử nhìn thử xem, cũng để người nhà họ Phương xem thử Chu tứ lang.
"
Tiền thị đồng ý.
Lần gặp mặt này vẫn tìm cớ rất đầy đủ, chỉ đến khi hai bên đều hài lòng mới có thể chính thức qua lại.
Bởi vì lần này gặp nhau bên ngoài, Chu tứ lang rốt cuộc cũng không có dũng khí thời trang phang thời tiết, bởi vậy mặc quần áo của chính mình.
Chẳng qua ngoại hình người nhà họ Chu đều không tệ, năm đó không phải bà cũng coi trọng khuôn mặt kia của Chu Kim sao?
Khụ khụ, mặt Tiền thị hơi ửng đỏ, dẫn con trai và con trai đến quán thịt.
Hôm nay quán thịt nhà họ Phương có nhiều người trông, không chỉ có Phương đồ tể, còn có người vợ Trình thị của ông, con trai lớn Phương đại lang, chính chủ Phương tiểu nương tử càng phải có mặt.
Cho nên người tới mua thịt đều thấy lạ mà tò mò, "Ông Phương, sao hôm nay nhà ông có nhiều người đến trông quán thế?"
Phương đồ tể mất tự nhiên ho khan một tiếng, nói: "Còn không phải là sắp ăn tết sao, nhiều người tới mua thịt, để cho bọn họ tới giúp một chút.
"
Nhiều sao?
Cũng chỉ đông hơn ngày thường một chút thôi mà, không đến mức nhiều người như vậy chứ?
Chỉ là hắn còn chưa kịp hỏi tiếp, Phương đồ tể đột nhiên chém mạnh dao vào ván gỗ kêu "Phập" một tiếng, dọa hắn giật cả mình.
Người bị dọa sợ không chỉ có hắn, còn có Chu tứ lang đang cầm tiền bước lên mua thịt.
Hắn bị Phương đồ tể dọa giật mình, sau đó căng da đầu tiến lên dưới ánh mắt sáng quắc kia, "Cháu, cháu mua hai cân thịt.
"
Phương đồ tể đánh giá hắn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một lần, lúc này mới rút cán dao ra, hỏi: "Mua miếng nào?"
Chu tứ lang nhìn chằm chằm cái dao kia nuốt nước miếng, nói: "Mua phần bắp đi ạ.
"
Tiền thị nắm tay Mãn Bảo đứng ở bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn.
Phương đồ tể cắt miếng thịt chậm rì rì, hỏi: "Ngươi là người thôn nào, sao ta thấy quen mắt thế?"
Chu tứ lang còn chưa kịp trả lời, người chờ mua thịt bên cạnh đến trước đã cười ha ha nói: "Lão phương, trí nhớ ông kiểu gì thế, đây là Chu tứ ở thôn Thất Lí, hắn chính là khách quen nhà ông đấy, lâu lâu lại đến nhà ông mua thịt một lần, thế mà ông cũng không nhớ à.
"
Phương đồ tể:! !
Chu tứ lang:! !
Phương tiểu nương tử đang đỏ mặt bên cạnh tiến lên, đoạt lấy dao trong tay cha nàng, nói: "Cha, để con cắt cho.
"
Động tác nàng nhanh nhẹn cắt thịt cho người đến trước kia, sau khi thu tiền xong đến lượt Chu tứ lang, nàng lại lừng chừng, không lập tức cắt thịt cho hắn.
Lúc này Tiền thị mới nắm tay Mãn Bảo đi lên trước nói với nàng, "Tiểu nương tử giỏi quá, chắc là hay đến trông quán cho nhà nhỉ?"
Trình thị cuối cùng cũng có chỗ dụng võ, nàng lập tức đẩy trượng phu sang một bên, tiến lên đáp lời Tiền thị, "Còn không phải sao, nhà ta ít người, cũng chỉ có một đứa con trai hai đứa con gái, đại tỷ của nàng đã sớm xuất giá, lúc nào lo liệu hết việc trong nhà xong nàng sẽ tới giúp một chút.
"
Tiền thị cười nói: "Ngày trước ta còn tức giận với cha nàng, con gái như hoa, ai lại để nàng tới trông quán thịt, thanh danh truyền ra sẽ không tốt, con trai nhà nào bằng lòng làm mai với nàng chứ?"
Tiền thị liền cười nói: "Nhà bà thương con gái như vậy, sao có thể không có ai đến làm mai? Không phải chỉ là trông quán thôi ư, cái này cũng giống như chúng ta xuống ruộng trồng trọt vậy! !.
"
"Còn không phải sao, ta cũng nghĩ thông suốt rồi, con gái này của ta không được điểm gì tốt, chỉ được cái làm việc nhanh nhẹn thôi! ! " Trình thị khen con gái mình một hồi, sau đó mới nhìn về phía Chu tứ lang, "Chị à, đây là con trai chị đúng không, trông đẹp trai thật.
"
Bằng không con gái bà cũng không coi trọng hắn, một hai nói phải là hắn mới được.
Tiền thị cười nói: "Đúng vậy, đây là thằng nhóc thứ bốn nhà ta, hắn cũng chỉ được mỗi cái mặt