Nhưng gia cảnh nhà họ Chu là như thế, thứ Tiền thị có thể lấy ra để đáp lễ thật sự hữu hạn.
Ngày hôm sau, Tiền thị bảo tiểu Tiền thị đi làm đậu phụ, sau đó đưa cho nhà họ Bạch hai phần.
Tiểu Tiền và hai em dâu đã quen cách làm đậu phụ, từ sau khi làm được đậu phụ, các nàng thỉnh thoảng lại làm một lần, không chỉ nhà mình ăn được, mà người trong thôn cũng sẽ lấy cây đậu đổi đậu phụ với các nàng.
Nếu đụng với lúc Chu nhị lang lên chợ lớn bán đồ tre trúc, còn sẽ mang một ít lên chợ bán.
Dù sao vào đông ít thức ăn, đậu phụ đúng là một thứ thức ăn không tồi.
Đương nhiên, muốn kiếm được tiền thì khó, trên cơ bản người mua toàn dùng cây đậu đổi đậu phụ, một cân cây đậu đổi hai cân đậu phụ.
Đến lúc đó nhà nhiều cây đậu quá thì phải làm sao đây, tất nhiên là mang lên huyện thành bán.
Chẳng qua bởi vì lười đi đường núi, nên cho đến nay cây đậu vẫn chưa làm được bao nhiêu, vẫn chất đống ở trong phòng.
Cho nên muốn hỏi bây giờ thứ nhà họ Tiền không thiếu nhất là gì, thì đó chính là cây đậu.
Một ngày tặng đậu phụ, ngày hôm sau Tiền thị lại chọn lựa không ít củ mài tốt nhất đưa cho Bạch Thiện Bảo mang về, ngày thứ ba lại làm không ít hạt mè đường đưa đến nhà họ Bạch.
Nhà họ Bạch cả ba ngày liên tiếp đều nhận được lễ vật, Lưu thị không nói, Bạch lão phu nhân lại không nhịn được hỏi, "Có phải đại nương tử nhà họ Chu có việc gì cần nhờ chúng ta không nhỉ?"
Bạch phu nhân cũng nghĩ như vậy.
Lưu thị lại cười nói: "Chắc là tiền mừng tuổi chúng ta đưa cho Mãn Bảo bị bà ấy nhìn thấy thôi, đại nương tử nhà họ Chu cái gì cũng tốt, chỉ là quá khách sáo.
"
Lúc này Bạch lão phu nhân mới nhớ tới việc này, không nhịn được cười: "Hai thằng nhóc nhà chúng ta cũng cầm tiền mừng tuổi của bọn họ mà, kể ra thì cũng đâu có ít.
"
Bạch phu nhân cũng cười, "Đúng vậy, ước chừng khoảng tám cái.
"
Người đã thành thân đều phải phát tiền mừng tuổi cho trẻ con, nhà họ Chu đưa tiền mừng tuổi, không nhiều không ít vừa đúng tám cái.
Chờ đến khi Chu tứ lang thành thân, thì sang năm chính là mười cái.
Tuy rằng mỗi một bao lì xì cũng không nhiều lắm, chỉ có sáu văn tiền, nhưng nhân tám lên thì cũng không ít.
Đặc biệt là người nhà họ Bạch đều biết, bà con trong thôn ăn tết đưa bao lì xì, bất kể xa gần đều chỉ đưa một văn tiền, bao lì xì nhà họ Chu đưa cho Bạch nhị lang bao nào cũng có sáu văn tiền, hiển nhiên là cố ý, như thế là nhiều rồi.
Nhà họ Bạch đương nhiên sẽ không nghĩ nhà họ Chu sẽ cho được bao lì xì giống như nhà bọn họ, dù sao hoàn cảnh của họ chỉ là như thế.
Chẳng qua! !
Bạch phu nhân tò mò, "Giờ cũng đã mùng chín rồi, sao bây giờ đại nương tử nhà họ Chu mới biết nhỉ? Bà ấy không thu lì xì của con sao?"
Đừng nhìn Bạch nhị lang được nuông chiều, nhà họ Bạch cũng có tiền, nhưng bao lì xì của cậu vẫn bị Bạch phu nhân tịch thu, tiền trên người Bạch nhị lang cũng chẳng có nhiều.
Cho nên cậu nhận được bao nhiêu bao lì xì, trong lòng Bạch phu nhân đều biết hết.
Lưu thị liền cười nói: "Nhà bọn họ nuôi đứa con gái nhỏ này rất khác, nghe nói từ lúc nàng còn rất nhỏ đã được tự mình cầm tiền lì xì.
Cũng là vì cái này, nên năm ngoái Bạch Thiện Bảo đã không muốn đưa bao lì xì cho Trịnh thị giữ, ầm ĩ đòi tự mình cầm.
Bao gồm cả tiền năm nay cậu bán gừng cho nhà mình nữa, Lưu thị đoán chừng cậu đã tích được không ít tiền, dù sao cậu cũng không phải mua thịt như Mãn Bảo.
Chẳng qua Lưu thị rất vui lòng để cậu tự quản lý.
Bạch phu nhân nghe thấy thế, cũng bừng bừng hứng thú, buổi tối liền lặng lẽ nói với Bạch lão gia, cũng muốn để cho Bạch nhị lang tự mình quản lý tiền mừng tuổi của mình, "Không phải chàng nói Thiện Bảo và tiểu cô nương nhà họ Chu rất thông minh tài giỏi sao, nếu không thì cũng để nhị lang tự mình quản lý tiền mừng tuổi của mình xem.
"
Bạch lão gia nói: "Cho hắn? Có tin hắn mua kẹo hết hay không?"
Bạch phu nhân liền nói: "Trong thôn cũng đâu có chỗ nào bán kẹo, thiếp thấy chàng lo nghĩ nhiều rồi, để hắn học theo Thiện Bảo, cất tiền đi, sau này lên huyện thành mua sách và giấy bút.
"
Thím cũng nói rồi, bây giờ Thiện Bảo vô cùng hiểu chuyện, tiền cậu tích được trên cơ bàn toàn là để mua sách.
Bạch phu nhân đương nhiên cũng muốn đứa con út của mình hiểu chuyện