Tiền thị liền cười nói: "Theo ý ta, đứa bé này thông minh, còn đẹp trai sáng sủa, đó đã là phúc khí trời cho, đồng tử lăn giường chính là để cầu con, tương lai hai đứa lão tứ sinh con chỉ cần tốt được bằng một nửa tiểu công tử, thì ta đến ngủ cũng có thể cười mà tỉnh.
"
Lời này nói rất hay, không nói Trịnh thị, ngay cả Lưu thị cũng thấy toàn thân thư thái.
Trịnh thị liền nhìn về phía mẹ chồng, có ý động lòng.
Tuy rằng đồng tử lăn giường cần đứa trẻ xinh xắn, thông minh lanh lợi, nhưng căn cứ vào cơ sở cát tường, bình thường nếu không còn cha mẹ thì sẽ không được chọn.
Trịnh thị không biết cái này, nàng cảm thấy, tiểu cô nương Chu Mãn kia làm nữ đồng lăn giường là chuyện bình thường, dù sao theo nàng thấy, bé không chỉ trông đáng yêu, thông minh, còn là một đứa trẻ có phúc hiếm thấy.
Suy nghĩ một chút, người có cha mẹ đều còn sống như bé, lại có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, ngay đến cả cháu cũng đầy đất có thể có mấy người?
So sánh xuống dưới, con trai của nàng ở phương diện này liền có vẻ quá kém rồi, ít nhất lúc còn ở Lũng Châu, chưa từng có người nghĩ đến việc bảo con trai nàng đi làm đồng tử lăn giường.
Đồng tử lăn giường sẽ mang phúc khí đến cho đôi vợ chồng mới cưới, mà đôi vợ chồng mới cưới cũng đưa phúc khí cho đồng tử lăn giường, đây là một chuyện đôi bên cùng có lợi, ít nhất mọi người đều cho là như vậy.
Trịnh thị cảm thấy, không nói tới cái khác, chỉ bằng nhà họ Chu có nhiều con như vậy, là nhà họ đã rất có phúc khí, nếu con trai nàng có thể dính một ít! !
Lưu thị cũng cảm thấy nhà họ Chu rất có phúc, cũng thấy động lòng, nghĩ xong liền nắm tay Tiền thị cười: "Chỉ cần ông bà không chê, thì để Thiện Bảo và Mãn Bảo cùng ngồi lên giường tân hôn.
"
Tiền thị vui mừng, cười nói: "Chỉ cần lão phu nhân không chê người nhà quê chúng ta là được.
"
Chuyện này cứ như vậy định ra.
Ngày hôm sau Bạch Thiện Bảo được thay quần áo mới đưa đến phòng tân hôn, Trịnh thị khó có lúc ra ngoài đi xem náo nhiệt.
Nàng rất ít ra ngoài, có ra ngoài thì hầu như cũng chỉ đi đến nhà Bạch lão gia bên cạnh, đây là lần đầu tiên tới nhà người trong thôn làm khách.
Tiền thị cũng sợ nàng không được tự nhiên, liền bảo tiểu Tiền thị dẫn nàng đến ngồi trong phòng tân hôn và trong khuê phòng của Mãn Bảo, hai gian phòng một trái một phải, trong tình huống bình thường, sẽ không có người vào phòng Mãn Bảo, nếu Trịnh thị không có kiên nhẫn ứng phó người khác, thì xoay người vào phòng Mãn Bảo là được.
Trịnh thị cũng cảm nhận được sự săn sóc của nhà họ Chu, cười với tiểu Tiền thị: "Ta ở đây trông hai đứa bé là được, chị dâu bận gì thì cứ đi đi.
"
Tuy rằng Mãn Bảo gọi tiểu Tiền thị là chị dâu, nhưng bảo nàng gọi tiểu Tiền thị với vai bề trên thì đúng là không được tự nhiên, cho nên dứt khoát ai gọi người nấy đi.
Không nói đến Bạch Thiện Bảo, Mãn Bảo cũng là lần đầu tiên làm đồng tử lăn giường, bởi vậy bé tò mò vô cùng.
Đương nhiên bọn họ cũng không phải chỉ cần lăn một cái trên giường là được, bọn họ còn phải nằm ngủ trên giường nữa, tóm lại bây giờ giường tân hôn là của bọn họ, các người lớn nói, chỉ cần bọn họ không phá giường, thì tùy bọn họ.
Bởi vì cuối năm ngoái vào phòng mới đã mua chăn đệm mới, Tiền thị chỉ cho giường tân hôn của bọn họ thêm màn cưới, chăn mới lúc trước cũng đổi vỏ chăn.
Hai cái chăn đỏ bày trên giường, bây giờ thời tiết không quá nóng, nhưng cũng tuyệt đối không lạnh, bọn Mãn Bảo chơi ở trên giường một lúc liền đổ mồ hôi.
Lúc đến giữa trưa, bọn họ vừa ăn cơm trưa xong, không khỏi thấy mệt rã rời.
Vì thế Mãn Bảo đá chăn ra, nằm trên gối đầu đánh ngáp một cái, buồn ngủ.
Bạch Thiện Bảo cũng buồn ngủ, nhưng cậu còn biết lễ phép, bò dậy định xuống giường.
Trịnh thị biết quy củ lăn giường, vội vàng ngăn cậu lại nói: "Buồn ngủ thì ngủ trên giường cưới đi.
"
Tối qua Bạch Thiện Bảo bị dặn dò hồi lâu, vốn dĩ đã ngủ không đủ, lúc này buồn ngủ đến mức nước mắt cũng sắp rơi ra, liền có hơi cáu kỉnh, "Nhưng đây không phải nhà con.
"
"Đây là nhà Mãn Bảo, con xem, Mãn Bảo ngủ rồi kìa, các con không phải là bạn thân sao, nàng cũng thường xuyên ngủ trưa ở nhà chúng ta mà," Tiền thị dỗ cậu nói: "Không sao đâu, mau ngủ đi, nếu trong mơ nhìn thấy ông râu bạc, thì hãy ước nguyện với ông ấy, bảo ông ấy đưa đến cho đôi vợ chồng mới sinh một cặp trai gái thông minh lanh lợi như con và Mãn Bảo.
"
Bạch Thiện Bảo tò mò hỏi, "Con sẽ được nhìn thấy ông râu bạc ạ?"
Trịnh thị nói