Trang tiên sinh khó hiểu nhìn Lưu thị một cái, như đang suy nghĩ gì đó.
Lưu thị lại không nhìn ông, bà nhìn chằm chằm vào đôi mắt người nọ, thấy đáy mắt hắn ánh lên sự sợ hãi, bà biết ngay là bà suy đoán đúng rồi.
Bà nhìn về phía thôn trưởng, cười nói: "Nói tiếp thì việc này cũng có trách nhiệm của tôi, dù sao cũng là tôi chưa hỏi rõ đã đưa người vào thôn.
Hôm nay người nào bị thương cần chữa trị uống thuốc thì cứ tính vào tôi đi, còn đồ vật hỏng hóc thì tôi sẽ bảo quản gia đến bồi thường, thật sự rất xin lỗi.
"
Chu lão đầu đang chột dạ tất nhiên không thể đồng ý, ông cảm thấy mấy người này hẳn là đến vì nhà bọn họ, sao có thể làm liên lụy Lưu thị phải bồi thường tiền chứ.
Bởi vậy vội vàng nói: "Thật ra đều là do mấy đứa con nhà tôi lỗ m4ng, cãi nhau với người ta, nên chuyện mới thành ra như vậy, nếu bồi thường thì hẳn là nhà tôi phải bồi thường mới đúng.
"
Tiền thị đỡ Chu đại lang ngồi xuống xong, vội vàng bước lên nói: "Đúng vậy, lão phu nhân đừng tranh cái này với chúng tôi, bằng không sau này chúng tôi thật sự không có mặt mũi đi ra ngoài gặp các bà con thôn xóm.
"
Ánh mắt Lưu thị sâu thẳm, không giành với bọn họ nữa, mà cười gật đầu, sau đó nhìn về phía ba người dưới đất, hỏi: "Không biết mọi người có đồng ý để nhà tôi trông giữ không?"
Chu lão đầu thấy không thỏa đáng lắm, ba người này hung tợn như vậy, chẳng may nửa đêm làm ầm lên, chưa chắc bọn họ đã có thể chế trụ.
Nhưng trưởng thôn và các thôn dân khác lại thấy rất ổn, vừa rồi mọi người đều được chứng kiến võ công của Đại Cát và năng lực của mấy gia đinh khác nhà họ Bạch rồi.
Lưu thị nói: "Đứa cháu kia của tôi có chút giao tình với Phó huyện lệnh, không thì chờ đứa cháu kia của tôi về, để hắn áp giải người lên nha huyện.
Nếu được tiền thưởng thì sẽ mang về chia cho mọi người, nếu không có, thì hắn cũng có thể thu xếp một chút, để việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
"
Mọi người nghe thế, càng cảm kích Lưu thị hơn, trưởng thôn ngại ngùng hỏi, "Thế này có làm phiền lão phu nhân và Bạch lão gia quá không?"
Lưu thị cười nói: "Đều là bà con quê nhà, có gì phiền toái chứ? Đây không phải là mọi người giúp đỡ lẫn nhau thôi sao.
"
"Đúng đúng đúng, giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau.
"
Lưu thị nhìn Đại Cát một cái, Đại Cát lập tức dẫn gia đinh bước lên kéo người đi.
Mọi người ném người lên trên xe ba gác, trực tiếp đẩy về phía nhà họ Bạch.
Lúc này trời đã tối hẳn, có không ít người bị thương, Lưu thị thoáng nhìn sắc trời rồi nói: "Nhà tôi có thuốc trị thương, tí nữa tôi bảo người mang tới, mọi người cứ bôi thuốc đi, có việc gì thì ngày mai chúng ta lại bàn bạc.
"
Các thôn dân tỏ vẻ không có vấn đề.
Lưu thị nhìn về phía Bạch Thiện Bảo đang núp ở đằng sau với Mãn Bảo, vẫy tay nói: "Lại đây Thiện Bảo, chúng ta về nhà thôi.
"
Bạch Thiện Bảo thấy hôm nay thật sự quá xuất sắc, lúc này vẫn còn rất hưng phấn, không muốn về nhà lắm, nhưng thấy ánh mắt nghiêm khắc của bà nội, cậu không dám phản kháng, ngoan ngoãn tiến lên phía trước.
Nắm lấy tay bà nội, nhưng cậu vẫn không kìm được quay lại làm mặt quỷ với Mãn Bảo, hẹn ngày mai gặp lại.
Người nhà họ Bạch đều đi rồi, Trang tiên sinh cũng định trở về, nhưng trưởng thôn đã vội vàng giữ ông lại, "Ngài có mỗi một mình, bây giờ đi về thì ăn cái gì, vẫn là ở lại đây ăn cơm đi ạ.
"
Chu lão đầu cũng giữ ông lại.
Trang tiên sinh thấy người bị thương trong sân không ít, mà ông cũng có chút hiểu biết về y thuật, nên ngẫm nghĩ một lát rồi đồng ý.
Tiền thị đã chỉ huy con dâu và con gái lớn đi phòng bếp nấu cơm, "Ra bắt ba con gà mổ đi, lấy hết số trứng còn lại ra nữa, hôm nay có bao nhiêu người, phải làm đủ để ăn cho mọi người.
"
Phùng thị không nỡ mổ gà, thấp giọng nói: "Mẹ, mấy ngày nay gà nhà ta toàn ăn ốc đồng, ngày nào cũng đẻ được hai quả trứng, mổ ba con.
.
"
Tâm trạng Tiền thị đang không tốt, nghe vậy thì trừng mắt nhìn nàng, nói: "Bảo con mổ thì cứ mổ, nói mấy câu vô nghĩa này làm gì?"
Phùng thị vội vàng đồng ý, lui xuống.
Phụ nữ trong thôn từ ngoài sân chen vào hỗ trợ, "Tí nữa vào vườn nhà tôi mà hái rau.
"
"Vợ Đại Cốc, đây là gạo, nhà ta không đủ bếp, muốn mượn bếp nhà ngươi nấu một phần, cả vợ Đại Viên, Đại Lượng nữa, cũng cho ta mượn bếp nấu luôn.
.
"
Loại chuyện này mọi người đều rất quen thuộc, rất nhanh đã phân công nhiệm vụ đâu vào đấy.
Mấy người phụ nữ bận