Nơi đó có một cái sân để không, vốn là định để làm chỗ cho khách ở, bây giờ lại đang sáng đèn bên trong.
Đại Cát mở cửa cho Lưu thị, thấp giọng nói: "Hai người kia đã tỉnh, theo ngài phân phó, tôi đã tách bọn họ ra để giam.
"
Lưu thị gật đầu, đứng ngoài cửa sổ nhìn một lúc, cũng không đi vào, mà xoay người đi vào phòng người vẫn luôn thanh tỉnh từ đầu đến cuối kia.
Tay chân hắn đều bị trói chặt, còn là dùng kĩ xảo trói đặc thù, căn bản là không thể thoát ra được.
Đại Cát chuyển ghế ra cho Lưu thị, chờ bà ra hiệu xong mới lấy giẻ lau đang bịt miệng hắn ra, sau đó đá hắn một cái, giọng uy hiếp: "Thành thật chút, nếu không ngươi không được sống tốt đâu.
"
Lưu thị ngồi trên ghế trên, hỏi: "Là ai phái các ngươi tới?"
Hắn ta không trả lời.
Lưu thị cũng không chờ lâu, nhìn hắn tiếp tục hỏi, "Các ngươi tới đây vì nhà họ Bạch, hay là tới vì người khác?"
Hắn vẫn không trả lời.
Lưu thị nhìn hắn, không hỏi lại, nhưng cũng không rời đi, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
Hồi lâu sau, Lưu thị thở dài một cái, nói: "Các ngươi tới chỗ này, có người thứ tư biết không? Nếu có người tới hỏi, mà tất cả chúng ta đều khăng khăng nói các ngươi đã rời đi, ngươi nói xem, bọn họ có thể làm gì được chúng ta?"
Trong mắt hắn ánh lên sự sợ hãi.
Lưu thị ung dung nói: "Có rất nhiều cách giết người, cũng có rất nhiều cách hủy thi diệt tích, ngươi nói xem, ta có thể tìm được cách tốt nhất không?"
Hắn run rẩy không nói gì.
Lưu thị đứng dậy rời đi.
Đại Cát lại bịt kín miệng hắn một lần nữa, sau đó mới theo ra ngoài.
Vẻ mặt ma ma khó hiểu, không rõ vì sao lão phu nhân muốn bước vào vũng nước đục này.
Lưu thị đứng trong sân, nhìn bóng đêm âm trầm ở bên ngoài, bóng đêm kia như một con quái thú đang ẩn nấp, lúc nào cũng có thể bất chợt há miệng nuốt người đi đường ngang qua.
Đại Cát bước lên, khom người nói: "Lão phu nhân, tôi đã dặn gia đinh thay nhau trông kỹ cả 12 canh giờ ở đây rồi, sẽ không để bọn họ chạy thoát đâu ạ.
"
Lưu thị gật đầu, hỏi: "Đông Thụ đi rồi hả?"
"Vâng, lúc đánh nhau buổi chiều hắn đã đi rồi, hẳn là đi báo tin cho đường lão gia.
"
Tuy rằng Bạch lão gia nói trong nhà xảy ra chuyện gì hẵng đi tìm hắn, nhưng chưa nói đến việc nhà họ Bạch ở ngay trong thôn Thất Lí, chỉ riêng việc ba người kia đã từng tới nhà họ Bạch đầu tiên, bọn họ cũng không dám thiếu cảnh giác.
Cho nên Đông Thụ lập tức đi luôn.
Lưu thị nói: "Vậy ngủ một giấc, chờ đến hừng đông thì chắc Lập Chi cũng về tới nơi rồi.
"
Mãn Bảo cũng chạy về phòng mình ngủ, Tiền thị thoáng nhìn lỗ thủng kia, muốn bé ngủ cùng mình, nhưng Mãn Bảo kiên quyết lắc đầu, "Trời có mưa đâu ạ, con muốn ngủ một mình.
"
"Được rồi, được rồi, để nó ngủ đi," Mặt Chu lão đầu đau, lòng cũng đau, còn đang bực bội, phất tay nói: "Có việc gì thì gọi lão tứ, Mãn Bảo, buổi tối không được thức khuya quá đấy, biết chưa?"
Mãn Bảo lên tiếng, "Vâng ạ.
"
Bé vui vẻ chạy về giường mình, đuổi hết muỗi ra rồi buông màn xuống, nằm trên giường, giờ bé có thể nhìn được bầu trời sao kìa.
Nếu trời có thể mãi không đổ mưa, thì thật ra không sửa lại nóc nhà cũng khá tốt, ngày nào cũng có thể nằm trên giường ngắm sao và trăng.
Mãn Bảo ngắm sao một lúc, sau đó đưa ý thức vào trong hệ thống, trong đó có một ô vuông để hai quyển sách, một quyển là , một quyển là.
Khoa Khoa giải thích: " là do người tương lai biên soạn, viết những thứ cơ bản nhất.
Nhưng vì trong tương lai, có rất nhiều loại thảo dược đều bị tuyệt chủng hoặc bên bờ tuyệt chủng, cho nên ta mới mua cho ký chủ.
Trong đó có phiên dịch, thông tục dễ hiểu, rất thích hợp cho người mới học.
"
Nó nói: "So với Đông y hiện đại, đương nhiên, đối với ngươi là Đông y trong tương lai, thì ta càng kiến nghị ngươi học Đông y cổ đại trước, đặc biệt là những đơn thuốc còn lưu lại từ thế kỷ 21.
"
"Giữa thế kỷ 21, Đông y cực thịnh, có rất nhiều đơn thuốc đều được nghiệm chứng nguyên vẹn và cải thiện, ký chủ học tập mấy tri thức này,