Bạch lão gia kinh ngạc mở to mắt.
Lưu thị nói: "Ta đã đoán được đại khái bọn họ tới vì cái gì, đê Kiền Vĩ Yển vỡ, nhưng hàng năm Kiền Vĩ Yển đều phải tu sửa lại một lần, càng đừng nói năm đầu Đại Trinh đó, triều đình muốn đại tu Kiền Vĩ Yển.
Chỉ riêng ngân sách chi cho việc này đã lên đến 80 vạn lượng, như thế thì làm sao năm nay có thể vỡ đê, mà còn vỡ đến nhanh, đến đột ngột như vậy.
"
Tay chân Bạch lão gia rét run, há miệng thở d0c, định nói đến nửa tháng mưa to kia.
Lưu thị lại nói: "Cho dù là mưa to, cho dù là có hồng thủy thật, thì cũng không thể nghiêm trọng như thế, chắc con không biết, người dưới Kiền Vĩ Yển, mười người không còn một.
"
Yết hầu của Bạch lão gia khô khốc, hỏi: "Sao thím lại biết rõ ràng như vậy?"
Sao lại biết hả?
Đương nhiên là do vẫn luôn cho người đi quan sát, đi nghe ngóng!
Đối với người có tiền như Lưu thị mà nói, chuyện này cũng không khó.
Bạch lão gia cũng tự mình nghĩ tới điểm này, nói sang một vấn đề khác, "Từ Khải là vì Kiền Vĩ Yển?"
"Đúng vậy, đã có lần hắn từng viết thư ở nhà, nói việc tu sửa Kiền Vĩ Yển rất không thuận lợi.
" Còn nhiều chi tiết Lưu thị chưa nói ra, nhưng chỉ cần câu này cũng đủ để làm Bạch lão gia hiểu.
Nói cách khác, Bạch Khải chết là do mưu sát, và việc này còn có liên quan với Kiền Vĩ Yển.
Chuyện có liên quan đến một đại công trình thủy lợi hạng nhất, có thể là chuyện gì đây?
Đơn giản chính là tham ô nhận hối lộ, lấy hàng kém thay cho hàng tốt thôi.
Bạch lão gia trầm mặc hồi lâu mới hỏi, "Vậy chuyện này có liên quan gì đến Chu Ngân ạ?"
Ánh mắt Lưu thị sâu thẳm, "Lúc Khải Nhi chạy trốn từng được một đôi vợ chồng giúp đỡ, ta vẫn luôn tìm kiếm, tuy rằng cuối cùng Khải Nhi vẫn không thể sống sót, nhưng dù sao cũng phải cảm tạ đối phương một chút, lại không ngờ rằng bọn họ cũng đã chết.
"
Thôn dân thôn Thất Lí vì giấu quan sai, đương nhiên ai hỏi cũng phải khăng khăng một mực nói Chu Ngân đã bán mình làm nô, vẫn mãi không thấy trở về.
Kiểu thôn xóm nghèo nàn hẻo lánh thế này, năm đó ngoại trừ thôn dân thôn Thất Lí, thì cũng chỉ có anh em nhà ngoại của Tiền thị biết việc này, ngay đến nhà chú của Chu Ngân cũng không biết.
Cũng may lần ấy hắn mới trở về được hai ngày, hơn nữa còn tính toán về quê sống lâu dài, nên đã dồn hết toàn bộ tinh lực vào nhà và thôn, còn chưa kịp đi thông báo cho thân thích bạn bè ngoài thôn, cho nên việc này mới có thể giấu trót lọt.
Nếu người hỏi chuyện hôm nay không phải là Lưu thị, Bạch lão gia cũng không có khả năng sẽ nói ra.
Bởi vì việc này, ngay đến Bạch lão phu nhân và Bạch phu nhân luôn sống ở đây cũng không biết.
Lưu thị cho người tới tìm hiểu, tất nhiên không thể thăm dò được gì.
Bạch lão gia biết, chắc chắn Lưu thị còn rất nhiều điều không nói cho hắn, việc việc này quá lớn, ngay đến hắn còn không xác định được mình có muốn biết hay không.
Bởi vì biết quá nhiều, hiển nhiên cũng là một loại nguy hiểm.
Lưu thị nói: "Chuyện này con đừng nói ra ngoài, tự chúng ta biết là được.
"
"Vâng, chỗ mẹ con con cũng không nói.
" Bạch lão gia hỏi, "Những người đó thím định xử lý như thế nào?"
Lưu thị trầm mặc.
Bạch lão gia có chút dự cảm không lành, vội vàng nói: "Thím, giữ lại người như vậy chính là mầm tai họa đó, xin người đừng nghĩ đến việc giữ người lại làm chứng.
"
"Vậy thì giết họ?"
Sắc mặt Bạch lão gia trắng bệch.
Sắc mặt Lưu thị cũng không tốt lắm.
Bọn họ chưa từng giết người, cũng chưa từng thấy việc giết người.
Cho dù Lưu thị từng được chứng kiến không ít chuyện xấu xa, nhưng cũng không liên quan tới mạng người, đó chính là ba mạng người sống sờ sờ đó, dù cho biết bọn họ là vì mình mà đến, nhưng nếu thật sự khai đao giết người, Lưu thị cũng không làm được.
Bạch lão gia trầm mặc nửa ngày mới nói: "Không thì đánh gãy tay chân, sau đó độc câm họ rồi thả vào một thôn trang nhỏ nào đó?"
Lưu thị:.
Biện pháp này thật là tuyệt vời quá.
Bà cụp mắt, nửa ngày sau mới nói: "Con nói xem, chúng ta giao người cho Ngụy đại nhân có được không?"
Bạch lão gia sửng sốt.
Lưu thị nhìn chén trà trong tay, vô thức giật nhẹ chén trà, nhẹ giọng nói: "Chuyện vỡ đê Kiền Vĩ Yển lớn như vậy, chắc Ngụy đại nhân không chỉ đến để cứu tế thôi đâu đúng không?"
Bạch lão gia hỏi, "Trong tay thím còn có chứng cứ nào khác không?"
Lưu thị lắc đầu, "Đã không còn nữa.
Năm đó người đi theo Khải Nhi không còn một ai nữa, lúc Chu Ngân bị nâng về nhà hẳn là con cũng đã gặp qua, không phải con nói trên người bọn họ không có