Chu ngũ lang và Chu lục lang liền cảm thấy sọt đeo trên người vô cùng nặng.
Chu nhị lang linh động hơn, lập tức lấy từ trong sọt của Chu ngũ lang ra một cái giỏ tre nhỏ, khẽ cắn răng, bỏ vào trong đó năm quả trứng gà, nói: "Tiểu ca, mấy người bọn ta đã lâu chưa tới huyện thành, thật sự không biết quy củ vào thành đã đổi, người nhà nông bọn ta nào có tiền mặt, giờ cũng đang là vì người già trong nhà phải uống thuốc nên mới tới huyện thành đổi ít tiền mặt, còn mong ngài châm chước cho."
Thủ vệ còn chưa từng thấy cái giỏ tre nhỏ như vậy đâu, tò mò nhìn thử, nhìn thấy trứng gà bên trong, lại nhìn xung quanh mới nhận lấy giỏ nói: "Được rồi, một văn tiền này để ta trả giúp các ngươi vậy."
Nói xong móc ra từ trong túi một văn tiền ném vào mâm, phất tay bảo bọn họ đi vào.
Chu đại lang và Chu nhị lang liên tục khom người cảm ơn, nhanh chóng cong eo đẩy xe đẩy tay vào thành, Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng vội vàng vác sọt, kéo Đại Nha và Nhị Nha đuổi theo.
Mãn Bảo ngồi trong cái sọt, nhìn người nhà gần như đem lưng khom xuống tận đất, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Khoa Khoa cảm nhận được cảm xúc của Mãn Bảo, an ủi bé nói: "Tên thủ vệ này còn chưa tính là bắt bí ai đâu, ngươi đừng buồn."
Mãn Bảo liền hỏi, "Khoa Khoa, tương lai các ngươi cũng có thủ vệ như vậy sao? Còn hư hơn cả hắn?"
Hệ thống nói: "Ký chủ, tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, con người không những có thể đi đường vào thành, còn có thể ra vào từ bầu trời, vô cùng nhanh và tiện. Hơn nữa trong tương lai, chính bản thân dân cư là một loại tài nguyên quan trọng, cho nên không chỉ không có phí vào thành, nếu con người có thể vào thành định cư, còn sẽ có nhiều loại khen thưởng."
Mãn Bảo tò mò hỏi, "Khen thưởng gì vậy?"
"Nhà ở, xe, tiền trợ cấp, tiền thuyên chuyển công tác, đủ loại chính sách ưu đãi."
Mãn Bảo còn không thể hiểu được mấy thứ này, nhưng bé cảm thấy không có phí vào thành thật tốt, nếu nhà bọn họ ở tương lai, vậy đại ca nhị ca sẽ không cần phải khom lưng với thủ vệ.
Sau đó Mãn Bảo bĩu môi, "Hắn còn kém người của các ngươi nhiều như vậy, ngươi còn nói hắn không xấu."
"Hắn thật sự không xấu, hắn chỉ là một người thủ vệ, cũng không thể làm chủ." Chút kiến thức này hệ thống vẫn phải có, tuy rằng nó là hệ thống khoa thu thập sinh vật, nhưng để phục vụ ký chủ tốt hơn, nâng cao hiệu suất ghi lại của đối phương, tri thức nó lưu vào chip cũng không ít, thậm chí có thể liên hệ trực tiếp với Bách Khoa Quán.
Tất nhiên, tài liệu tri thức trong Bách Khoa Quán nó cũng có thể tùy ý chọn đọc.
Văn hóa lịch sử thời xưa những năm gần đây vẫn luôn được sửa sang lại, nó đương nhiên có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, hệ thống ở phương diện này cũng không keo kiệt, dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, liền tâm sự với ký chủ đi.
Vì thế trong lúc Chu đại lang đẩy xe đi vào chợ tìm vị trí, Mãn Bảo đã nghe được rất nhiều chuyện kể về quan tham quan ác, bé căn bản không liên hệ những câu chuyện xưa này với chuyện vừa rồi, chỉ say sưa lắng nghe, còn tức giận vì người trong truyện.
Sau khi hết tức bé liền không nhớ chuyện vừa rồi.
Bởi vì quá mức chăm chú nghe kể chuyện, Mãn Bảo đã quên nhìn những quầy hàng náo nhiệt trên đường, chờ khi xe dừng lại, bị Chu đại lang ôm xuống xe, Khoa Khoa cũng ngừng kể chuyện, bé mới hồi phục tinh thần.
Mãn Bảo tò mò nhìn trái phải, phát hiện xung quanh đều bán đồ ăn, bán trái cây, cũng có người giống như bọn họ bán các loại sọt và giỏ, bé cảm thấy đây chính là chợ nông sản mà Khoa Khoa nói.
Bốn huynh đệ Chu gia đã nhanh tay nhanh chân dỡ giỏ, sọt và trứng gà xuống dưới, bày lên vị trí đã chọn.
Bọn họ tới muộn, chỉ có thể bày quán ở trong góc, Chu đại lang và Chu nhị lang bảo ngũ lang và lục lang trông ba đứa nhỏ, nói: "Các ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đây, ta và lão nhị đi bán lương thực trước, lát nữa sẽ về."
Đúng là chỉ trong chốc lát, Mãn Bảo còn đang tò mò nhìn mấy quầy bên cạnh bán hàng, thấy thú vị quá còn ngồi xổm