"Mẹ ta hiếu khách lắm.
" Mãn Bảo cảm thấy bé mời bạn đến nhà ngủ là rất bình thường.
Trong thoáng chốc Bạch Thiện Bảo không biết nên nói thế nào, ngẫm nghĩ, cậu để bánh ngọt xuống rồi chạy đến bên kệ sách, chỉ chốc lát sau đã tìm được một quyển sách hơi mỏng, nói nhỏ: "Đây là nhật kí lúc nhỏ của cha ta, ngươi đừng nói cho người khác biết.
"
Mãn Bảo ồ một tiếng, nghiêng đầu sang xem, lúc này mới phát hiện mặt bìa trống không, chỉ dán một lớp giấy da rất dày, mở ra thì thấy, bên trong là giấy cắt đóng thành sách, chữ bên trên rất non nớt.
Bạch Thiện Bảo nói: "Ta tìm được cái này trong lúc tìm một quyển sách tên là, bà nội nói đây là sách người trong dân gian viết lung tung, chín phần giả, một phần thật, không thể tin được, nhưng ta cảm thấy cứ coi nó như mấy câu chuyện xưa cũng rất thú vị.
"
Thật ra Lưu thị không cho cậu đọc mấy loại sách như vậy, sợ cậu thay đổi tính tình.
Mấy loại sách chú trọng phong tục, thú vui địa phương Lưu thị còn cho cậu xem, chứ loại sách này rõ ràng là mấy câu chuyện bịa ra, còn toàn là viết về yêu hận tình thù, bà không cho phép cậu đọc.
Bà còn vì thế mà tra xét khắp thư phòng một lần, lấy hết mấy quyển sách loại này còn sót lại cất hết vào rương.
Nhưng quyển này Bạch Thiện Bảo mới đọc mở đầu đã thấy ngứa ngáy trong lòng, vì thế không kìm được, nhân lúc bà nội đến nhà Bạch nhị lang bên cạnh lại lục nó ra, sau đó tìm thấy quyển nhật ký này.
Quyển sách kia rất dày, rất to, mà quyển nhật ký này hiển nhiên là tự mình đóng thành sách, khá nhỏ, kẹp ở đằng sau căn bản không thể nhìn thấy được.
Bạch Thiện Bảo vừa phát hiện ra quyển nhật ký này thì lập tức không còn hứng thú với quyển kia nữa, ôm quyển nhật ký chạy về.
Đây chính là bí mật của cậu, nhật ký là nhật ký của cha cậu, còn là nhật ký khi còn nhỏ, ngay cả bà nội và mẫu thân cậu còn chưa nói, nhưng bây giờ lại lấy ra cho Mãn Bảo xem, nhỏ giọng nói: "Ngươi đọc đi.
"
Bạch Thiện Bảo bướng bỉnh như vậy, mà Trịnh thị lại rất ôn nhu, cho nên khả năng cao là người cha Bạch Khải của cậu cũng là nhóc nghịch ngợm.
Sự thật đúng là như thế, Bạch Khải hồi nhỏ còn nghịch hơn cả Bạch Thiện Bảo.
Lúc hắn bảy tuổi đến làm khách nhà người ta, đã dám bắt chước người lớn thơm bé gái xinh đẹp, đương nhiên, cuối cùng hắn bị Lưu thị đánh cho một trận, hơn nữa còn bị đánh rất thảm.
"Cha ta nói, thơm con gái sẽ bị bà nội đánh, trong có viết, nam nữ khác biệt, hẳn là nên giữ khoảng cách.
"
Đương nhiên, lời này không phải do Bạch Thiện Bảo nói, cậu còn chưa thể đọc hiểu mấy loại sách thâm ảo như , đây là một hàng chữ nhỏ bên dưới nhật ký, nhìn nét chữ tinh tế kia, hiển nhiên là của Bạch Khải sau khi lớn lên nhìn thấy quyển nhật ký này, nên đã viết thêm lời bình vào.
Hai người chụm đầu cùng nhau đọc trộm nhật ký của của cha Thiện Bảo, tuy miệng nói là phải giữ khoảng cách, nhưng hiển nhiên cũng không quá để tâm.
Nhật ký nhắc đến rất nhiều thứ, đây là nhật ký của Bạch Khải từ lúc hắn bảy tuổi đến mười tuổi, ghi lại rất nhiều thứ, đương nhiên không có khả năng ngày nào cũng viết, trên cơ bản chỉ viết những chuyện gì hắn coi là rất lớn.
Ví dụ như, hắn bị Lưu thị đánh, ví dụ như hắn được tiên sinh khen ngợi, hoặc ví dụ như, hắn kéo bè kéo lũ đánh nhau trong trường học, lật đổ bàn sách của tiên sinh.
.
Lúc Bạch lão gia dạo bước đến đây, liền thấy hai đứa bé đang chụm đầu đọc sách, vừa lén lút thì thầm vừa cười ha ha, cũng không biết quyển sách đó có gì thú vị mà đọc vui vẻ như vậy.
Bạch lão gia nhìn Bạch Thiện Bảo không chớp mắt.
Thật ra cậu trông rất giống Bạch Khải, còn đẹp trai hơn cha cậu một chút, cũng bướng bỉnh hơn một chút, nhưng cũng càng thông minh hơn.
Bởi vì quan hệ của bậc cha chú rất tốt, nên tuy quan hệ hai nhà khá xa, nhưng hắn vẫn rất thân với Bạch Khải.
Tuổi bọn họ xấp xỉ nhau, bởi vậy đi học cùng nhau, lúc ấy cả nhà Bạch Lập cũng ở Lũng Châu, cha hắn vì hắn nên mới cố ý dọn về Miên Châu, muốn để hắn vào trong trường tộc học hành, sau này có thể trở nên nổi bật.
Thật ra hắn rất thích đọc sách, chỉ là thành tích không tốt lắm.
Mà Bạch Khải thì ngược lại, lúc còn nhỏ hắn cũng chẳng thích học gì, còn bướng bỉnh nữa, nhưng hắn rất thông minh, đều là học thuộc bài như nhau, hắn cần phải đọc đi đọc lại mười mấy