Lúc ấy Ngụy Tri đã muốn gọi Bạch Khải đến hỏi thử xem, kết quả vừa hỏi mới biết, vị tiến sĩ năm đầu Đại Trinh này không phải được điều tới nơi khác nhậm chức, mà là đã chết vào năm thứ hai Đại Trinh.
Còn là chết khi vẫn còn tại chức, chết vì diệt phỉ.
Trước kia Ngụy Tri đã từng làm ở Hình bộ, trực giác từ việc xử án lâu ngày nói cho ông biết, việc này không bình thường.
Cho nên ông gác lại công cuộc điều tra Kiền Vĩ Yển, đi điều tra Bạch Khải trước.
Đã hai năm rồi, sổ sách về Kiền Vĩ Yển gần như không thể nhìn ra được gì, ông biết chắc chắn Kiền Vĩ Yển có vấn đề, nhưng nếu không có chứng cứ, thì hết thảy cũng đều là uổng phí.
Cho nên ông đi tra Bạch Khải.
Rồi lại phát hiện ra tất cả những người đi theo Bạch Khải đều đã chết, trong đó không chỉ có người hầu riêng của hắn, còn có một ít quan sai địa phương, năm đó Bạch Khải, huyện thừa Hà Tử Vân và con trai trưởng đều chết, tất cả đều là chết vì diệt phỉ.
Lúc Ngụy Tri tra Bạch Khải đã cảm giác được lực cản, cỗ lực cản này còn lớn hơn khi ông tra về Kiền Vĩ Yển.
Ví dụ khi ông muốn xem sổ sách về Kiền Vĩ Yển ở phủ Ích Châu, bọn họ sẽ lập tức giao sổ cho ông mà chẳng hề chớp mắt, muốn gặp nhân công tu sửa Kiền Vĩ Yển năm đó, cũng không có một ai ngăn trở.
Nhưng khi ông tìm mấy người ngày xưa hỏi vài chuyện về Bạch Khải, lại năm lần bảy lượt có người ngăn cản, người được hỏi cũng luôn trả lời lấp lửng.
Rõ ràng trước đó ông còn nhìn thấy bút tích của Bạch Khải phê trên các bản án còn lưu lại khi tại chức, nhưng chỉ trong một đêm, nha môn huyện Thục bỗng nhiên bốc cháy, toàn bộ số hồ sơ đó đều bị thiêu sạch.
Cũng vì một loạt hành động này, ông biết mình đi đúng hướng rồi.
Cho nên ông lập tức phái người đến quê nhà Lũng Châu của Bạch Khải tìm người, muốn tìm người nhà của hắn thử xem.
Trong lúc đó, ông vẫn ở Ích Châu chống lũ cứu tế, chờ đến khi người phái đến Lũng Châu trở về, công tác cứu tế đã hoàn thành hơn nửa.
Lúc này ông mới biết, người ông muốn tìm đang ở ngay trong Ích Châu.
Cho nên khi nghe thấy hai lưu dân ở ven đường nhắc tới chuyện Miên Châu cũng gặp tai họa nghiêm trọng, ông bèn thuận nước đẩy thuyền đến đây.
Ở Kiếm Nam Đạo, ở Ích Châu, từng hành động của ông đều bị người ta nhìn chằm chằm, ông không thể trực tiếp tìm tới nhà gặp Lưu thị.
Lúc ở Ba Tây, ông vốn còn đang tự hỏi lấy cớ gì để đến huyện La Giang rồi thuận tiện thăm thôn Thất Lí đây, cho nên khi thấy Bạch lão gia cũng đến, ông mới cố ý gọi người tới bên cạnh trò chuyện.
Nghĩ là nếu tới huyện La Giang rồi, nếu Bạch lão gia và mấy địa chủ khác khách sáo mời ông về nhà nghỉ tạm, thì ông nhất định sẽ đồng ý đến.
Kết quả tình hình còn tốt hơn so với dự đoán của ông.
Trời đã tối, mà Bạch lão gia lại đột nhiên phái người hầu bên người rời đi, làm ông không thể không nghĩ nhiều.
Lại không nghĩ rằng, thôn Thất Lí còn có niềm vui bất ngờ chờ ông.
Thị vệ trở về nói, trước khi bọn họ tới đã có một đám người tới thôn Thất Lí, nhưng không biết vì sao lại nổi lên xung đột với thôn dân địa phương, cho nên đã bị bắt lại.
Lần này Ngụy Tri tới thôn Thất Lí, một là muốn gặp ba người bị bắt kia, tốt nhất là có thể dẫn người đi; hai là nói chuyện với Lưu thị.
Đối phương sợ ông đi tra Bạch Khải như vậy, chứng tỏ trên tay Bạch Khải nhất định có thứ gì đó khiến bọn họ sợ hãi.
Ngụy Tri hoài nghi, mấy thứ này ở trong tay người nhà của Bạch Khải.
Nhưng thứ Lưu thị giao cho Ngụy Tri chỉ có hai phong thư nhà và hai tờ lời khai có ký tên.
Ngụy Tri nhíu chặt mày, hỏi: "Ngoài hai phong thư nhà này, Bạch Khải không còn đồ gì để lại sao?"
"Con tôi sao có thể mang thứ này về nhà để liên lụy chúng tôi chứ?" Lưu thị nói: "Hồi ấy hắn một mình đi nhậm chức, do cháu của tôi còn nhỏ, không thể đi xa nhà, cho nên chúng tôi ở lại quê quán Lũng Châu.
"
Thế thì phiền phức rồi.
Ngụy Tri hỏi, "Lão phu nhân có manh mối gì khác không, bà thử suy nghĩ một chút, xen hắn có thể giấu đồ ở đâu?"
Lưu thị lắc đầu, nói: "Lão thân thật sự không nghĩ ra được.
"
Bạch lão gia nhìn Lưu thị một cái, cúi đầu.
Ngụy Tri thở dài, nói: "Tôi muốn gặp ba người kia một lần.
"
Lưu thị lập tức bảo Đại Cát dẫn Ngụy Tri đi.
Đám người vừa đi, Bạch lão gia lại hỏi: