Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 268-269


trước sau

Chương 268:


Tiền thị "ừm" một tiếng, nói: "Vậy ngày mai con lên núi đi, đi cùng lão tứ, để việc nặng cho lão tứ làm, con thì xúc bùn gom chút lá khô, đừng làm việc nặng vội."
Chu đại lang đáp vâng.
Tiền thị nói với Hà thị: "Ngày mai con ở nhà nghỉ ngơi đi, chắc hôm nay sợ lắm đúng không?"
Mặt Hà thị hơi trắng bệch, nàng cố gắng hé môi: "Vẫn, vẫn ổn ạ."
Tiền thị thở dài một hơi, đừng nói Hà thị, chính bà còn thấy hơi sợ hãi trong lòng.
Trở về nhà họ Chu, Tiền thị bảo Phùng thị ở cùng với Hà thị đêm nay, còn mình về phòng trước.
Chu Hỉ đun lại thuốc, bưng qua đó cho bà, Mãn Bảo đi theo đằng sau như cái đuôi nhỏ.
Tiền thị uống thuốc xong mới phát hiện Mãn Bảo đứng đằng sau Chu Hỉ, Chu lão đầu không nỡ thắp đèn, có thắp cũng đè bấc đèn xuống, cho nên trong phòng không sáng lắm.
Thấy giờ mà Mãn Bảo vẫn còn chưa ngủ, Tiền thị thấy hơi đau đầu, "Sao con vẫn chưa ngủ?"
"Con không ngủ được, mẹ, chị dâu Hổ sao rồi ạ?"
"Ngày mai sẽ biết." Tiền thị cũng có chút mệt mỏi, phất tay nói: "Mau trở về ngủ đi, ngày mai con không đi học hả?"
Đúng rồi, ngày kia mới nghỉ tắm gội mà.
Chu Hỉ đưa Mãn Bảo về phòng, nhét bé vào giường xong lại hỏi, "Có cần đại tỷ ngủ cùng muội không?"
"Thôi ạ," Mãn Bảo nói: "Muội có thể ngủ một mình được."
Chu Hỉ không lo bé nữa, xoay người về phòng.

Mãn Bảo nằm trên giường làm cách nào cũng không ngủ được, dứt khoát lấy ra đọc tiếp, đương nhiên là trầm ý thức vào chỗ Khoa Khoa để đọc, vừa đọc vừa không nhịn được hỏi Khoa Khoa, "Người khó sinh ở tương lai phải làm thế nào?"
"Người tương lai sẽ không khó sinh."
"Hả?" Mãn Bảo ngẩn ngơ hỏi, "Vì sao?"
Vì sao người ở thời này khó sinh, người tương lai lại không?
"Bởi vì tất cả sinh vật sở hữu trí tuệ đều có thể lựa chọn túi thai để sinh con," Khoa Khoa nói: "Ở thời đại chế tạo ra ta kia, có rất ít nhân loại sẽ lựa chọn tự mình sinh sản, mà có chọn tự mình sinh không cũng không quan trọng, vì y học tương lai có thể bảo đảm cho thai phụ được an toàn."
Mãn Bảo trừng to mắt, "Giỏi như vậy á, ta đây có thể học được không?"
Khoa Khoa trầm mặc một chút mới nói: "Có thể học, nhưng ta cảm thấy ký chủ không học được."
"Vì sao, ta rất thông minh mà." Mãn Bảo có chút không phục.
Khoa Khoa nói: "Bởi vì ở giữa có khoảng cách chênh lệnh kỹ thuật của gần vạn năm, không nói cái khác, chỉ mỗi túi thai bình thường nhất cũng yêu cầu những vật liệu kỹ thuật ngươi không thể lấy ra được, những thứ ngươi phải học quá nhiều, ta không kiến nghị."
Đương nhiên, sách thì trong Bách Khoa Quán có hết, chỉ cần ký chủ chịu tiêu tích phân là có thể mua được, nhưng có thể học được hay không thì chưa chắc.
Mà học được cũng chưa chắc có thể thực hiện được.
Chỉ nói riêng đến vật liệu để làm túi thai thôi, có vật liệu sinh học, hóa học, vật lý, đó là vật liệu của gần vạn năm sau, ngươi muốn có những vật liệu để sinh sản đó còn cần phải tạo một ít máy móc thiết bị, mà vật liệu để làm những máy móc thiết bị đó cũng cần vật liệu mà thời đại này không thể cung cấp được.
Cứ tuần hoàn đi xuống như vậy, nó không cảm thấy ký chủ có thể làm ra được.
Cho nên, tuy rằng các hệ thống bị ném đến các thế giới sẽ đề xuất ký chủ học tập, nhưng lại không đề xuất ký chủ học tập những kỹ thuật quá mức tiên tiến.
Hơn nữa ở đây còn liên quan đến quan hệ giữa sản xuất và kỹ thuật, nó càng không thể cung cấp trợ giúp cho ký chủ, nếu không một khi bị hệ thống chủ phát hiện, nó sẽ bị phán là làm nhiễu loạn không gian – thời gian, sự phát triển của hành tinh, đến lúc đó nó sẽ bị tiêu hủy, mà hậu quả kia cũng không phải là thứ mà ký chủ có thể gánh vác.
Khoa Khoa đã được tạo ra rất lâu rồi, Mãn Bảo không phải là ký chủ đầu tiên của nó, cũng không phải là người cuối cùng, nhưng chắc chắn là người nhỏ tuổi nhất.
Nó đi theo bé từ lúc bé còn nhỏ, ở bên cạnh bé từ lúc bé còn ngây thơ vô tri, có thể nói nó ở chung với bé nhiều hơn tất cả mọi người, cũng hiểu biết bé hơn bất cứ ai.
Trên tờ giấy trắng của bé, Khoa Khoa đã đặt một nét bút đậm màu rực rỡ.
Nó không muốn ký chủ phải nỗ lực cho những thứ không thực tế, có thể có ước mơ, càng phải có lý tưởng, nhưng cũng phải hướng đến những thứ thực sự có thể chạm vào.
Mà ký chủ có nó, vốn đã đứng cao hơn người ở thời đại này, bầu trời trên đầu bé cũng cao hơn người khác.
Nhưng có cao đến đâu cũng không có khả năng chạm đến khoa học kỹ thuật của vạn năm sau.
Mãn Bảo nghe đến mức đầu phình to, đành ưu thương thở dài một hơi, ôm sách y đi ngủ.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, đã lục tục có thanh niên trai tráng trở về, Chu nhị lang cũng trở lại cùng, nhưng Chu tam lang và tiểu Tiền thị không về.
Lúc Mãn Bảo từ trên giường bò dậy, mắt nhắm mắt mở ra ngoài sân rửa mặt, liền thấy hắn đang múc nước từ lu để rửa mặt.
Một buổi tối không ngủ, trông hắn có vẻ hơi tiều tụy.
Mãn Bảo vốn đang buồn ngủ, thấy hắn thì tỉnh ngay, "Nhị ca, chị dâu Hổ không có việc gì đúng không ạ?
Chu nhị lang lau mặt, nói:" Không có việc gì, sinh một thằng nhóc, hai ngày sau muội có thể đến thăm rồi, đó là cháu trai muội, nhớ mang hai viên kẹo theo đó.

"
Hắn biết Mãn Bảo không thiếu kẹo.
Mãn Bảo vui vẻ đáp vâng, hoàn toàn tỉnh táo, vui sướng rửa mặt rồi chuẩn bị ăn sáng đi học.
" Sao đại tẩu còn chưa về ạ? "
" Nàng còn phải ở lại chăm sóc chị dâu Hổ của muội, chắc tầm giữa trưa là về.

"Chu nhị lang nói tới đây thì vỗ vào đầu một cái, nói:" Nhắc đến mới nhớ, hôm nay đại tẩu không về, bữa trưa của trường học muội để nhị tẩu đến làm? "
Mãn Bảo do dự nói:" Thật ra muội thì không thành vấn đề, dù sao cũng thường xuyên ăn đồ nhị tẩu nấu, nhưng các bạn thì chưa chắc đã thích ăn.

"
Phùng thị đã làm xong bữa sáng cho Mãn Bảo, đang xoa tay đi ra từ phòng bếp:.
Chu nhị lang đang đứng quay lưng về phía phòng bếp, không thấy thê tử, nghe vậy cũng thở dài một hơi," Đúng vậy, chẳng may nhị tẩu muội nấu một bữa cơm, lại làm mất việc của đại tẩu muội thì làm sao bây giờ? "
Mãn Bảo đã thấy Phùng thị, lập tức cúi đầu tiếp tục lau mặt, giả bộ mình chưa lau sạch.
Phùng thị không nhịn được chống eo," Chu nhị, đồ ta nấu rất khó ăn hả? "
Chu nhị lang suýt chút nữa đâm đầu vào trong chậu gỗ, hắn lén trừng mắt Mãn Bảo trước, lúc này mới nặn một nụ cười xoay người lại nói:" Không, không, không quá khó ăn.

"
" Không quá khó ăn, vậy chính là khó ăn? "

Mãn Bảo cầm khăn mặt của mình, kín đáo thở dài một hơi, nói với Khoa Khoa:" Nhị ca thật đáng thương.

"
Khoa Khoa khách quan nói:" Điều này ở bất kỳ thời đại nào cũng thế.

"
Nữ giới đang tức giận luôn không nhận rõ khuyết điểm của bản thân, mà nam giới đang muốn lấy lòng luôn có thể nói dối trái lương tâm.
Từ xưa đến nay, vẫn luôn như thế.
Mãn Bảo không để việc này trong lòng, lau khô nước trên mặt rồi vung tay vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Chu nhị lang dỗ thê tử xong, liền vào nhà báo cáo với Tiền thị, lúc Mãn Bảo bưng đồ ăn bước vào nhà chính, liền nghe thấy phòng sát vách vọng ra tiếng nói chuyện:"..

Bọn con ước chừng giờ huyện thành mở cửa, đến kịp lúc cửa thành vừa mở ra, đưa người đến Tế Thế Đường.

Lúc con đi về thì máu đã ngừng rồi, chỉ là vẫn chưa thể đưa người về, cho nên đại tẩu muốn ở lại thêm chút nữa, xem ai có thể lên huyện thành chăm được thì đại tẩu mới về.".

Chương 269:


Hầu như tất cả người trong thôn Thất Lí đều họ Chu, chỉ có phần nhỏ thôn dân mang họ khác, nhưng sau trăm năm, con gái ngươi gả đến nhà ta, hoặc con gái ta gả đến nhà ngươi, cuối cùng hầu như nhà nào trong thôn cũng có quan hệ họ hàng.


Mà trên cơ bản dòng Chu ở đây đều chung một tổ tiên.


Tuy rằng Chu Hổ không có huynh đệ ruột, nhưng có huynh đệ họ, có mấy bậc cha chú quan hệ còn gần hơn cả nhà Chu Kim, gặp chuyện như này đương nhiên đều phải nhờ họ hàng gần đến hỗ trợ trước.


Đáng tiếc quan hệ giữa ba nhà họ không tốt lắm, lúc thế hệ trước phân ra ở riêng đã cãi nhau rất không thoải mái, cho nên người tối hôm qua đi theo nhà Chu Hổ là mấy chị dâu hàng xóm có quan hệ tương đối tốt, đó là tiểu Tiền thị và vợ của Đại Trụ - con trai trưởng thôn.


Đương nhiên còn có bà đỡ mời từ thôn Đại Lê tới.


Chẳng qua rạng sáng nay bà đỡ đã ở lại thôn Đại Lê rồi, không theo chân bọn họ lên huyện thành, mà mấy nàng tiểu Tiền thị bận rộn suốt cả một đêm cũng mệt mỏi, chỉ là bên người vợ Chu Hổ tạm thời không có ai, thế nên mới vẫn phải ở lại huyện thành.


Đám Chu nhị lang trở về không chỉ là để nghỉ ngơi, còn

phải tìm người đến trông hộ cho các nàng.




Tiền thị vừa nghe đã hiểu, ngẫm nghĩ nói: "Ta đến tìm thím Chu Hổ nói một tiếng, dù quan hệ không tốt đến mấy, thì xương gãy vẫn dính gân mà, việc này bọn họ cần phải ra mặt, nếu mấy thím họ của nhà họ không đi, vậy mấy người có quan hệ tốt với vợ Chu Hổ hẳn là sẽ đến hỗ trợ."


Đây không phải là chuyện gì lớn, bình thường nhà nào trong thôn có việc gấp như vậy, đều sẽ ra tay giúp đỡ một phen.


Chu nhị lang báo cáo xong rồi, lúc này mới nhỏ giọng nói: "200 văn hôm qua cha đưa đã xài hết, Chu Hổ nói bao giờ hắn về sẽ trả lại."


Tiền thị "Ừm" một tiếng, cũng không quá để ý.


Thím Chu Hổ tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng vẫn bảo một đứa con dâu lên huyện thành hỗ trợ.


Vợ Chu Hổ sinh con cho nhà lão đại, phí rất nhiều sức mới miễn cưỡng chỉnh được vị trí thai nhi, đáng tiếc đứa trẻ sinh ra yếu ớt như con chuột, sắc mặt cũng hơi tái xanh, hiển nhiên là bị nghẹt quá lâu, lão đại phu không chắc cái này có ảnh hưởng đến trí não của đứa trẻ không, thậm chí còn không xác định được đứa trẻ này có thể sống sót hay không.


Lúc ấy Chu Hổ đã không rảnh lo đến đứa bé này, bởi vì tình hình của vợ hắn cũng rất tệ, sinh con xong đã bị chảy rất nhiều máu, cho nên đại phu già mới bảo bọn họ đưa người lên huyện thành.


Đưa cả đứa trẻ theo cùng luôn.


Ông cảm thấy, nếu sống được thì tất nhiên là tốt, nếu không thể thì cũng phải cố gắng thử một lần.


Chỉ là đứa bé còn nhỏ như vậy nên không thể uống thuốc, mà hiển nhiên tình trạng người mẹ thế này cũng không thể uống thuốc để cho con bú được, có thể sống sót hay không phải xem số trời.


Mãn Bảo vốn đang nghĩ có nên tranh thủ ngày nghỉ tắm gội đến huyện thành thăm vợ Chu Hổ không, dù sao bé cũng chơi khá thân với Nhị Lộc, đứa con thứ hai nhà Chu Hổ.


Tuổi hai người xấp xỉ nhau, tuy rằng bối phận khác nhau, nhưng lại là một trong những người bạn hiếm hoi trong thôn của Mãn Bảo.





Là bạn bè, mẫu thân và đệ đệ của bạn bị bệnh, dù thế nào bé cũng phải đến thăm chứ?


Chẳng qua còn chưa đợi bé nhắc đến, ngày hôm sau hai mẹ con nhà Chu Hổ đã được quấn chăn đẩy trên xe ba gác về.


Tiền thị lập tức mang một ít trứng gà đi thăm bệnh, Mãn Bảo thì đi sau mông bà, bởi vì người nhỏ, lại cách khá xa, thế nên Tiền thị không phát hiện.


Có không ít người đến nhà họ Chu, nhưng trong phòng của sản phụ vẫn khá yên tĩnh, ngoài sân thì tương đối náo nhiệt, mẹ vợ Chu Hổ đang giúp đỡ tiếp đón mọi người.


Đại Phúc và Nhị Đầu tầm tuổi nhau, lúc này đã khá hiểu chuyện, đang kéo đệ đệ Nhị Lộc đứng gọn một bên, trầm mặc nhìn mọi người ra ra vào vào.


Mãn Bảo nhìn ra tâm tình của bọn họ không tốt, bèn nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi sao thế?"


Đại Phúc nhìn thấy Mãn Bảo, hơi mếu máo, muốn khóc.


Cậu biết Mãn Bảo, cũng biết bé rất giỏi, dẫu sao bé cũng là người đi học, hơn nữa mấy anh Đại Đầu và Nhị Đầu còn thường xuyên khoe cô nhỏ của bọn họ giỏi như thế nào, nên lúc này Mãn Bảo vừa hỏi, cậu liền thấy hơi khó chịu, trong lòng rất tủi thân.


Bắt đầu từ chạng vạng hôm qua lúc mẹ cậu sắp sinh đệ đệ, trong nhà đã không rảnh lo cho hai huynh đệ bọn họ.


Bọn họ phải ở nhà tự lo cho nhau, ngày hôm qua cha mẹ còn không trở về.


Có người nói với bọn họ, mẹ bọn họ sẽ chết, bọn họ sắp không có mẹ rồi.


Cho nên Đại Phúc và Nhị Lộc khóc một ngày một đêm, hôm nay nhìn thấy cha mẹ về mới đỡ hơn một chút.


Nhưng cậu nhìn ra được, mẹ cậu cũng không tốt lên, mà còn có vẻ rất yếu, hơn nữa cậu đã sắp tám tuổi, đã nghe hiểu được vài lời nói tốt xấu.


Mới lúc nãy thôi còn có người bảo cha cậu chuẩn bị quan tài cho mẹ cậu, mà sau đó bà ngoại cậu còn đồng ý rồi.


Đại Phúc lau nước mắt, hỏi Mãn Bảo, "Cô Tiểu Mãn, cô là người đi học, cô nói xem bệnh của mẹ ta có thể khỏi được không?"


Mãn Bảo do dự hỏi, "Không phải đã khỏi rồi sao?"


Chưa khỏi thì sao lại đưa về nhà?


Đại Phúc chua xót lắc đầu, "Chưa khỏi, còn rất đau, cả đệ đệ của ta nữa, bọn họ nói đệ đệ ta cũng sẽ chết."


Mãn Bảo há to miệng, trong phút chốc nói không ra lời.





Ba đứa trẻ đứng đối diện nhau không nói câu nào, nửa ngày sau Bạch Thiện Bảo đứng ở ngoài cửa ló đầu nhìn vào, thấy ba người mặt đối mặt, khóe mắt ai nấy đều đỏ ửng, không kìm được bước vào, "Vì sao các ngươi lại khóc, ai bắt nạt các ngươi?"


Ba đứa trẻ không đáp lời, tiếp tục cúi đầu lau nước mắt.


Bạch Thiện Bảo bèn gãi đầu, hỏi: "Không phải nói là có một em bé mới sinh ra sao, ta còn chưa được nhìn thấy em bé mới sinh bao giờ, ta có thể nhìn thử không?"


Trong trí nhớ của Mãn Bảo, bé cũng chưa từng nhìn thấy, hình như bắt đầu từ khi bé có ký ức, Tứ Đầu nhỏ nhất đã bắt chổng mông ngồi dậy được rồi.


Bé cũng nhìn về phía Đại Phúc.


Đại Phúc lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Hai người đi theo ta."


Hai anh em dẫn hai người vào phòng chính.


Phòng chính có chút yên tĩnh, trong phòng có năm người phụ nữ lớn tuổi, Tiền thị là một trong số đó.


Thật ra thứ các nàng có thể làm được cũng rất ít, chỉ là khuyên giải an ủi vợ Chu Hổ mấy câu mà thôi, để nàng yên tâm dưỡng bệnh cho tốt.




Mẹ vợ Chu Hổ đi vào, cố nở nụ cười với mọi người: "Trong phòng bếp đã làm rượu ngọt, tí nữa mọi người ra uống một chén, chúng tôi đã bắt đầu nấu cơm, đến trưa mọi người ở lại ăn nhé, Đại Nữu nhà tôi may mà có mọi người hỗ trợ."


Nhà mẹ đẻ của vợ Chu Hổ họ Trần, nhà bà ở trong thôn nhỏ bên trấn Bạch Mã Quan, cách thôn Thất Lí rất xa, bởi vậy cũng là người cuối cùng nhận được tin tức.


Tiền thị biết nhà Chu Hổ ít người, bây giờ hai vợ chồng có một người bệnh, người còn lại chắc chắn sẽ sứt đầu mẻ trán, sao có thể ở lại ăn cơm?


Bà lập tức nói: "Chúng tôi chỉ đến thăm thôi, uống một chén rượu ngọt là được, không ăn cơm đâu, bà đừng có nấu cơm không lại lãng phí."


Tiền thị đã nói như vậy, tất nhiên mấy nhà khác phải hùa theo: "Chờ bao giờ vợ hắn khỏe lại thì bảo hai vợ chồng họ mời bọn tôi là được."




Là một câu nói may mắn, chẳng qua mọi người đều biết khả năng này rất nhỏ.


Trần thị nằm trên giường, đôi mắt khép hờ, ngay cả sức nói chuyện cũng không có, bởi vì nàng thật sự quá đau.


Bốn đứa trẻ đi sát vào mép giường, né sáu người lớn đang nói chuyện, lén lút bước đến trước giường.


Bên người Trần thị để một cái tã lót, cả cái tã lót đều được may bằng vải đỏ, trong đó có một đứa trẻ trông nhăn dúm dó, đó chính là đứa trẻ nàng mới sinh.


Bạch Thiện Bảo có chút ghét bỏ, cảm thấy quá xấu, mà trong mắt Mãn Bảo lại tràn đầy thương tiếc, cảm thấy rất đáng yêu, bé cẩn thận đè xu0ng bên cạnh tã lót để có thể nhìn rõ ràng hơn chút.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện