"Chỉ là nếu ký chủ muốn nghe kể chuyện thì cũng được, kiến nghị ký chủ tìm thử mấy thứ đại loại như lịch sử, ở đó có rất nhiều chuyện xưa để kể cho ngươi nghe.
"
"Lịch sử à," Lòng Mãn Bảo khẽ động, "Có lịch sử của bọn ta không?"
"Không có," Khoa Khoa nói: "Không gian chúng ta đang ở bây giờ không có trong dữ liệu, ít nhất là không có trong tiến trình lịch sử ở chỗ hành tinh bọn ta.
"
Mà nó là vì dòng chảy của không gian bị hỗn loạn mới lưu lạc đến nơi này.
"Chẳng qua quá trình phát triển của lịch sử luôn theo một quy luật tương đồng, nếu ký chủ cảm thấy hứng thú thì có thể học thêm chút lịch sử, còn nếu ngươi cảm thấy hứng thú với y thuật, thì vẫn nên học tập y thuật nhiều hơn?" Khoa Khoa nói tới đây thì có chút vui vẻ, "Học y thuật cũng khá tốt, chờ sau này việc học của ký chủ có thành tựu, thì có thể ra ngoài hành nghề y, không phải thời đại này của các ngươi có một loại nghề gọi là du y sao? Chính là đi mỗi nơi một chút để chữa bệnh.
"
Đi được nhiều nơi, thể nào cũng có thể gặp được những loại thực vật chưa từng thấy, đến lúc đó có thể đào đào cuốc cuốc rồi.
Lòng Mãn Bảo cũng thấy nóng lên, hỏi: "Du y rất nhiều tiền đúng không?"
"Hẳn là rất nhiều tiền," Dữ liệu của Khoa Khoa cũng đang nhảy nhót, nói: "Thời đại này của các ngươi khám bệnh rất đắt, thuốc uống cũng đắt, cho nên đại phu hẳn là đều rất có nhiều tiền.
"
Mãn Bảo cảm thấy nó nói đúng, đôi mắt bắt đầu tỏa sáng, "Vậy ta sẽ nghiêm túc học y, nếu cuối cùng tích phân của ta không đủ để mua thuốc cho mẫu thân, thì ta cũng có thể tự chữa bệnh cho mẹ.
Đúng rồi Khoa Khoa, có sách y chữa chứng bệnh của mẫu thân không?"
Khoa Khoa: ".
.
Bệnh của mẫu thân ký chủ không phải chỉ có một, có hơi phức tạp, để ta tìm thử xem.
"
Lần tìm thử này, liền tìm ra hai mươi quyển sách, mà đây là nó đã giới hạn tìm kiếm trong phạm vi trung y viễn cổ, trung y cổ đại và trung y cận đại rồi đấy, nếu không giới hạn, e rằng số sách tìm ra được sẽ càng nhiều hơn.
Nó không chắc chắn lắm: "Chờ bao giờ ký chủ học xong số sách này, hẳn là có thể biết được.
"
May mắn là, tên của tất cả quyển sách nó tìm ra đều sáng, nói cách khác, toàn bộ chỗ này đều có chương trình học, Mãn Bảo có thể thông qua các khóa học để học tập.
Mãn Bảo rất vui, ngẫm nghĩ, bé nhấn vào quyển trước, bé cảm thấy, nếu tứ ca đã bị thương, có sẵn hình mẫu tham khảo, vậy đương nhiên là phải học tập môn chỉnh hình trước.
Bé vừa mới click mở, bỗng thấy một người đột nhiên xuất hiện trên bục giảng, Mãn Bảo "á" một tiếng, ghế dựa đổ về phía sau, trực tiếp ngã xuống dưới đất, trong nháy mắt, Mãn Bảo bị bắn r4 khỏi hệ thống.
Khoa Khoa:.
Mãn Bảo nằm trên giường đạp hẫng một cái, rơi từ trên giường xuống dưới đất, rầm một cái, mặt hướng xuống phía dưới, chỉ chốc lát sau, trong phòng Mãn Bảo liền truyền ra tiếng khóc.
Chu tứ lang phòng bên đang mơ mơ màng màng sắp ngủ giật mình tỉnh dậy, bất chấp cái mông đau, vội vàng nhảy xuống giường túm vội cái áo rồi chạy sang phòng bên cạnh.
Vọt vào phòng, đã thấy Mãn Bảo đang ôm tay ngồi khóc dưới đất.
Hắn ngẩn ngơ, tiến lên hỏi: "Muội làm sao thế?"
Mãn Bảo duỗi cánh tay về phía trước, khóc lóc nói: "Đau quá, tứ ca, muội đau quá.
"
Nhà họ Chu đang làm cơm tối, tiểu Tiền thị đang ở ngoài vườn rau, trùng hợp là, vườn rau nhà họ Chu ở ngay phía sau phòng bọn họ, nghe thấy tiếng khóc của Mãn Bảo, tiểu Tiền thị trực tiếp đứng ngoài vườn rau cao giọng hỏi, "Mãn Bảo sao thế, lão tứ, lão ngũ, lão lục, các đệ chạy đi đâu hết rồi?"
Phải biết rằng Mãn Bảo rất ít khi khóc.
Chu tứ lang đáp lại một tiếng, đỡ Mãn Bảo dậy, vừa tức giận vừa buồn cười, "Ngã từ trên giường xuống?"
Mãn Bảo khóc lóc gật đầu, "Thật sự đau lắm.
"
Chu tứ lang thổi vài cái có lệ cho bé, cười nói: "Thổi một chút là không đau nữa.
"
Mãn Bảo sụt sịt, cẩn thận cảm nhận một lúc, thấy có vẻ đúng là không còn quá đau, lúc này mới dùng tay còn lại lau nước mắt.
Chu tứ lang giễu cợt bé, "Ngã từ trên giường xuống cũng khóc, xấu hổ chưa kìa.
"
Trong quá trình lớn lên của mỗi người còn có ai chưa từng ngã xuống giường chứ, Chu tứ lang chưa khóc bao giờ.
Hắn tự cảm thấy mình ưu tú hơn Mãn Bảo, bèn dắt tay bé nói: "Được rồi, không có việc gì thì đừng có ở trong nhà mãi, đi ra ngoài chơi đi, chơi với các bạn nhỏ, có phải bọn Đại Đầu không