Chỉ cần là ở cùng quê nhà, chỉ cần cuộc sống sinh hoạt của ngươi có liên hệ với người thứ hai, thì không có khả năng không có mâu thuẫn.
Nhà họ Chu đã hòa thuận lắm rồi, nhưng có đôi khi tiểu Tiền thị vẫn sẽ dỗi mấy chị em dâu, Chu tứ lang cũng có không ít lần ném việc cho các huynh đệ làm, hay thỉnh thoảng các ca ca bên trên cũng bắt nạt mấy đệ đệ.
Đừng nói cãi nhau, mấy huynh đệ họ còn từng đánh nhau nữa là.
Thôn Thất Lí là thôn nhỏ, nhưng trong một năm, các thôn dân cũng không ít lần cãi nhau vì đủ thứ chuyện, Tiền thị Phật tính như thế, vậy mà năm kia còn vì chuyện của Mãn Bảo mà mắng nhà Chu Đại Lư gần nửa canh giờ, còn làm ầm ĩ đến tận nhà trưởng thôn.
Mà thôn Đại Lê là một thôn lớn.
Thôn này có hơn 130 hộ, có thể nói là gấp đôi thôn Thất Lí.
Người nhiều hơn, đương nhiên tranh chấp cũng nhiều hơn.
Hơn nữa khác với thôn Thất Lí chủ yếu là họ Chu, dòng họ ở thôn Đại Lê rất hỗn tạp, có chừng tám chín cái họ, mà dòng họ khá thịnh có khoảng ba, bốn cái.
Họ không giống nhau, mâu thuẫn càng nhiều.
Hai huynh đệ nhà họ Giả mà Chu tứ lang đang nói tới cũng khá có tiếng ở thôn Đại Lê.
Bởi vì thôn Đại Lê có một cái chợ lớn, ở đây có quán thịt, có tiệm tạp hóa, còn có không ít quán làm ăn buôn bán nhỏ.
Cách hai ngày sẽ có một phiên chợ, cho dù mọi người đều quen lấy vật đổi vật, không thể trực tiếp thu được tiền, nhưng đồ đổi về được cũng có thể mang lên huyện thành bán được một khoản.
Hơn nữa so sánh với mấy thứ khác, lương thực và vải vóc dùng để trao đổi vẫn luôn là đồng tiền mạnh, cho dù có là huyện thành thì cũng có những nơi cần đổi hai loại đồ này.
Bởi vậy, so trên mặt bằng chung thì cuộc sống của người dân thôn Đại Lê khá hơn người dân của các thôn khác.
Hai huynh đệ nhà họ Giả bắt đầu đốt than từ bảy tám năm trước, cũng không biết bọn họ học tay nghề này từ ai, lúc về đã đào hai cái lò ở chỗ đất trống bên cạnh vườn rau để đốt than.
Bọn họ thử tất cả các loại gỗ, cuối cùng phát hiện gỗ cây tùng khá dễ đốt, người trên huyện thành cũng khá thích loại này, nên bọn liền chuyên đi tìm cây tùng để chặt.
Không chỉ chặt cây ở trên núi nhà mình, còn đi chặt cây trên núi nhà người khác.
Nếu chỉ là đốn củi về đốt củi nhà mình, đương nhiên các nhà khác sẽ không có ý kiến, nhưng nếu là chặt về để đốt mang đi bán thì mọi người đều không quá vui lòng.
Hơn nữa chặt cây cũng có quy củ chặt cây, nếu lần này ngươi chặt quá nhiều cây nhà người ta, vậy thì ngươi phải trồng trả cho người ta, chứ nếu cứ chặt vô tội vạ như vậy, mấy năm sau trên núi còn có cây sao?
Đừng nói người sở hữu cái núi đó không đồng ý, đến lí trưởng và các quan gia trong huyện cùng không thể chấp nhận điều này.
Vì thế chủ nhân của mấy ngọn núi bị hai huynh đệ nhà họ Giả chăm sóc đặc biệt đã từng làm ầm lên một trận vào bảy tám năm trước, cũng bởi vì thế, nên sau khi hai huynh đệ nhà họ Giả chặt gần hết cây tùng trên núi nhà mình, thì bắt đầu ngắm đến Chúng Sơn.
Chúng Sơn cách thôn Thất Lí một khoảng, cách thôn Đại Lê cũng không gần, thuộc về chỗ giao nhau giữa hai thôn, thậm chí còn gần thôn Thất Lí hơn một ít.
Trong mấy ngọn núi quanh đây, thì ngọn núi này có nhiều cây tùng nhất.
Cho nên năm đó hai huynh đệ nhà họ Giả đã dẫn theo người lên núi trộm đốn củi, bị Chu Đại Lư bắt gặp rồi mới có trận cãi nhau.
Cuối cùng cũng không biết đã nói thế nào, mà lí trưởng thôn Đại Lê thu hồi ruộng chia theo nhân khẩu từng chia cho hai huynh đệ nhà họ Giả lúc đầu, phân lại Chúng Sơn cho nhà bọn họ, sau đó bọn họ lại chia 40 mẫu đất trên núi từ số định mức của mình cho thôn Thất Lí, việc này mới coi như xong.
Năm đó chuyện này tranh cãi không nhỏ, bởi vì thôn Thất Lí vừa nghèo vừa nhỏ, trưởng thôn còn phải dẫn thanh niên trai tráng trong thôn vác cuốc đến thôn Đại Lê đàm phán với lí trưởng và huynh đệ nhà họ Giả, chỉ suýt chút nữa là hai thôn đánh nhau rồi.
Năm đó Chu tứ lang cũng chỉ lớn bằng Chu lục lang bây giờ thôi, tuy rằng không cần đi, nhưng hắn vẫn cố mò theo đằng sau để góp phần náo nhiệt.
Cho nên hắn biết nhà họ Giả ở thôn Đại Lê cũng không được bao nhiêu người ưa thích.
Lúc này hắn cố hết khả năng châm ngòi để lên án hành động hung ác của bọn họ, thậm chí Chu tứ lang không ngại