Người nọ chợt lóe đôi mắt, "Ngươi thật sự có?"
Mãn Bảo gật đầu, trong mắt tất cả đều là phấn khích và mong chờ, "Đại ca, huynh có muốn không?"
Người nọ nghẹn lời một chút, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được, nó ở đâu, ngươi dẫn ta đi xem."
"Không cần, không cần, để ngũ ca của ta mang đến là được." Mãn Bảo quay đầu nhìn ngũ lang, "Ngũ ca, huynh mau đi mang gà trống đến đây."
Chu ngũ lang hiểu ý của Mãn Bảo, hắn xoay người định đi, ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, quay người nói: "Không được, muội nhỏ như vậy, chẳng may bị người xấu bắt đi thì sao bây giờ? Muội đi cùng với ta."
Người nọ trừng mắt, nói: "Thằng nhóc, ngươi ra đường cái hỏi thăm xem, Thạch đại gia ta là kiểu người nham hiểm đi bán trẻ con sao?"
Mãn Bảo ngồi xổm bên người hắn, cũng phất tay nhỏ với Chu ngũ lang, "Đúng vậy, đúng vậy, Thạch đại ca không phải người như vậy."
Thạch đại gia lại nghẹn lời lần nữa, không kìm được vỗ cái đầu nhỏ của bé, "Gọi đại thúc!"
Lực tay của hắn không nhỏ, tuy rằng đã giảm sức, nhưng Mãn Bảo còn nhỏ nha, bé ngồi xổm còn chưa chắc, chịu một vỗ như vậy, trực tiếp ngã sấp xuống đất.
Thạch đại gia hoảng sợ, vội vàng đưa tay kéo bé lên, Chu ngũ lang trợn mắt đẩy Thạch đại gia ra, ôm Mãn Bảo vẻ mặt ngốc nghếch hỏi, "Muội út, muội út, muội có sao không?"
Mãn Bảo phì một tiếng, nhổ mấy hạt chẳng may chui vào miệng ra, bé trừng mắt nhìn Thạch đại gia, tức giận nói: "Huynh thấy ta nhỏ mà bắt nạt!"
Thạch đại gia vốn dĩ có hơi chột dạ, rốt cuộc là hắn làm con nhà người ta bị ngã, nhưng đối diện với đôi mắt đầy lửa giận của Mãn Bảo, Thạch đại gia chỉ cảm thấy đáng yêu, hắn không nhịn được cười thành tiếng, thấy Mãn Bảo trừng mắt lớn hơn nữa, thịt trên má căng ra, liền vội nhịn cười, lấy ra từ trong ngực một đồng tiền nhét vào tay bé, "Đây, đại thúc cho ngươi mua kẹo."
Hắn giải thích với Chu ngũ lang, "Ta thật sự không cố ý, ai mà biết đứa nhỏ này ngồi không chắc chứ?"
Ầm ĩ một lúc, buồn bực vì bị thua tiền thật ra tiêu tán không ít.
Mãn Bảo lau đất cát trên mặt, cầm đồng tiền bỏ vào túi của mình, hừ, nể mặt đồng tiền này, bé tha thứ cho hắn.
Lúc này Mãn Bảo cũng không học hắn ngồi xổm nữa, dứt khoát đặt mông ngồi trên thềm đá, phất tay với Chu ngũ lang, "Ngũ ca, huynh mau đi đi, ta chờ ở chỗ này."
Mãn Bảo nhìn chằm chằm con gà đã trọc lông một nửa, oán giận nói với Khoa Khoa: "Ngũ ca của ta thật là ngốc, nếu ta cũng đi, hắn bán con gà trống này cho người khác thì làm sao bây giờ?"
Hệ thống nói: "Ký chủ, bây giờ ngươi cũng không thiếu tiền lắm."
Cho nên thật sự không cần vì chút tiền này mà mất công như vậy.
Mãn Bảo lại không nghĩ như vậy, bé nói: "Một con gà mất 65 văn, mỗi ngày ta mua cho mẹ ăn một con, mười ngày chính là 650 văn, bây giờ ta không đủ tiền nha."
"Ký chủ, ta kiến nghị ngươi nên nhanh đi tìm nhiều thực vật quý hiếm một chút, như vậy lúc ngươi mở ra thương thành, nói không chừng có thể tìm được thuốc trị bệnh cho mẹ ngươi."
Mãn Bảo ngạc nhiên, "Ngươi còn bán cả thuốc hả?"
"Ta không bán, nhưng thương thành có thể có người bán."
Nói là nói vậy, nhưng Mãn Bảo vẫn cảm thấy thương thành chưa từng nhìn thấy kia vẫn rất xa, mua gà trống vẫn quan trọng nhất, bởi vì cái này bé thấy được.
Chu ngũ lang không muốn đi, hắn cũng chẳng phải thằng ngốc, sao có thể để muội muội vừa trắng mềm vừa đáng yêu một mình ở đây được?
Thạch đại gia mới bị chọc cười lại thấy không vui. "Ta nói này, rốt cuộc các ngươi có muốn bán không, không bán thì cũng đừng làm phiền ta."
Mãn Bảo liền trừng mắt với ngũ ca của bé, Chu ngũ ca cũng trừng mắt nhìn lại.
Cũng may rất nhanh Chu lục lang đã mang theo Đại Nha và Nhị Nha tìm tới chỗ này, lúc này Chu ngũ lang mới yên tâm, để Chu lục lang và Đại Nha Nhị Nha trông Mãn Bảo, tự hắn ôm túi tiền chạy đi.
Chu lục lang biết muội út thế mà chạy đến xem chọi gà, rất là không yên lòng, lúc này vội ra ngồi xổm bên cạnh Mãn Bảo, trừng mắt cảnh giác nhìn Thạch đại gia.
Đại Nha và Nhị Nha rụt cổ không dám nói câu gì, dân cờ bạc trong mắt