Phía trước thôn Thất Lý có một con sông, hơn nữa còn là sông có cá, bởi vậy nhà ai cũng có lưới đánh cá, cho dù là mấy nhà thiếu thốn nhất, không có lưới đánh cá thì chắc chắn cũng có sọt cá.
Nhà họ Chu đông con cháu như vậy, sao có thể không có lưới đánh cá?
Sau khi Mãn Bảo lấy được phương pháp, lập tức chạy nhanh như chớp về nhà tìm lưới đánh cá.
Đám Đại Đầu đương nhiên sẽ theo cùng góp vui, dù sao bọn họ cũng không thể gánh lúa mạch, còn về phần cha mẹ bọn họ á, mảnh ruộng kia ở xa như vậy, còn lâu bọn họ mới ra đấy tìm việc để làm.
Cho nên một đám con nít phân công hợp tác, một đám thì đi theo Mãn Bảo về nhà tìm lưới đánh cá, đám còn lại thì đi tìm mấy cây gậy gỗ cao thẳng.
Đến lúc Mãn Bảo mới lôi được lưới đánh cá ra, đã thấy Bạch Thiện Bảo đứng ở bên cạnh nhìn bé, trên mặt toàn là biểu cảm không vui.
Lúc này Mãn Bảo mới muộn màng nhận ra, "A, giờ Tỵ rồi hả?"
Bọn họ đã hẹn giờ Tỵ sẽ cùng nhau làm bài tập.
Bạch Thiện Bảo không kìm được trách bé, "Bây giờ đã sắp đến trưa rồi, còn giờ Tỵ gì nữa? Ngươi không ngẩng đầu nhìn mặt trời sao?"
Mãn Bảo cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Mặt trời chói mắt như vậy, ai sẽ ngẩng đầu nhìn mặt trời chứ, nhìn cho cay mắt à.
"
Chẳng qua đến muộn đúng là lỗi của bé thật, a, không, đây không phải là đến muộn, mà là lỡ hẹn, thế là Mãn Bảo ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, nói xin lỗi cậu.
"Ngươi đừng giận, ngày mai ta sẽ không đến muộn nữa.
"
"Còn ngày mai nữa, vậy hôm nay ngươi không làm bài tập hả?"
Mãn Bảo xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Ta muốn đi bắt chim trước.
"
Bạch Thiện Bảo nghiêng đầu, cảm thấy hứng thú: "Bắt chim?"
"Đúng vậy, chính là mấy con chim sẻ ngoài ruộng ấy, nhiều lắm.
"
Bạch Thiện Bảo bèn nhìn lưới đánh cá, chần chừ hỏi, "Không phải lưới đánh cá dùng để bắt cá sao?"
Một khắc sau, một đám con nít túm tụm dưới gốc cây nhỏ, tốn công tốn sức buộc lưới đánh cá vào trên cây gậy, rồi khi đang định di chuyển lên trước một chút thì lưới đánh cá lập tức rớt từ trên gậy xuống.
Đám trẻ:.
Tiền thị thấy thế, trong mắt lóe lên ý cười, cũng không quản bọn họ, chỉ dặn dò: "Không được làm hỏng lưới đánh cá đâu đấy, nếu không thì cha mẹ mấy đứa về sẽ đánh từng đứa.
"
Mãn Bảo: "Mẹ, mẹ chính là mẹ con mà.
"
Tiền thị bèn liếc mắt nhìn về phía đám Đại Đầu.
Đám Đại Đầu lau mồ hôi trán, thầm nghĩ bà nội bất công, chẳng qua bọn họ vẫn cam đoan sẽ không làm hỏng.
Mặc dù Mãn Bảo đã giảng giải qua, nhưng Bạch Thiện Bảo vẫn rất hoài nghi cái này, "Làm kiểu này có thể bắt được chim sẻ thật hả?"
Mãn Bảo tràn đầy tự tin, "Có thể chứ, Chu Hổ ca đã bắt được, vậy chúng ta hẳn là cũng bắt được.
"
Đại Đầu và Đại Nha lại buộc chặt lưới đánh cá vào gậy gỗ lần nữa, sau đó cả đám lòng đầy tin tưởng di chuyển lưới đánh cá lên phía trước, vì để không dọa đến chim sẻ, ngoài Đại Đầu Đại Nha làm chủ lực, tất cả những người khác đều phải lùi ra đằng sau.
Đại Đầu và Đại Nha tốn sức giữ chặt cây gậy, một hồi lâu sau, mới có một con chim sẻ rề rà bay đến phía bên này.
.
Chim sẻ mới bay đến bên dưới lưới, Đại Đầu đã lập tức đẩy cây gậy xuống đất, Đại Nha thấy thế cũng vội vàng thả gậy ra, cái lưới lập tức đổ ập xuống, chim sẻ đang đứng dưới lập tức giật mình kêu chiếp một tiếng, vỗ cánh phành phạch bay ra, có một cây gậy đập trúng người chim làm nó bị rơi xuống đất, nhưng còn chưa đợi bọn họ nhào lên bắt, nó đã lại sợ hãi bay lên lần nữa, bay vụt qua đỉnh đầu bọn họ.
Bên dưới lưới đánh cá rỗng tuếch, không có một cái gì.
Đám trẻ:.
Mãn Bảo bừng bừng nhiệt huyết xắn tay áo lên, nói: "Chúng ta thử lại lần nữa.
"
Mọi người lại buộc lưới đánh cá lại như trước.
Lúc này Chu lão đầu đã đi đi về về hai chuyến rồi, ông thả sọt trúc xuống, ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi một lát, nhân tiện quan sát động tác của bọn họ, sau đó không kìm được quay đầu nói với Tiền thị: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngày xưa tiểu nhị cũng dùng cách này bắt chim đúng không?"
Tiền thị "ừm" một tiếng, nói: "Học của cha Chu Hổ, từ nhỏ hắn đã chơi với Chu Hổ, đi theo cha Chu Hổ học được không ít bản lĩnh.
"
Chu lão đầu quay lại nhìn Mãn Bảo đang bận rộn chạy tới chạy lui gần đó, hỏi: "Sao tự nhiên Mãn Bảo lại có hứng thú với cái này?"
Tiền thị cũng quay đầu nhìn Mãn Bảo, không để tâm nói: "Lớn