Tiền thị liền xoa đầu bé nói: "Khai hoang làm gì dễ như vậy chứ, hơn nữa lương thực thu được từ đất hoang chỉ sợ còn chẳng đủ nộp thuế, mấy đứa còn nhỏ, trong nhà còn đủ hạt giống."
"Thế phải làm sao đây, tứ ca phạm lỗi sai lớn như vậy, lại không thể đánh chết hắn, ngộ nhỡ hắn rảnh rỗi lại đi đánh bạc thì làm sao bây giờ?"
Tiền thị suy tư, tứ lang phạm lỗi lớn như vậy mà không phạt, mấy đứa con trai con dâu khác chắc chắn không phục, nhưng nếu đánh quá tay, bà có đành lòng không là một chuyện, thuốc trị thương cũng cần tiền đâu, đó mới thật sự là đau lòng.
Tiền thị nói: "Được, ngày mai để cho tứ ca con xuống đất khai hoang."
Mãn Bảo lúc này mới vui vẻ, "Con đi theo giám sát tứ ca."
"Ta thấy con là muốn đi ra ngoài chơi ấy, trong đất nhiều sâu rắn, con đừng sấn vào làm gì, để mấy đứa cháu trai lớn đi theo là được."
Mãn Bảo: "Không đâu, con cũng muốn đi."
Trước kia bé cảm thấy nhà mình khá tốt, không thiếu ăn, không thiếu mặc, mỗi phiên chợ xuống bé đều có kẹo ăn, tuy rằng bé cũng chẳng phải rất thích ăn kẹo.
Cho nên lúc đó bé chỉ muốn biết chữ mà thôi, bé cảm thấy đọc sách làm bé vui vẻ, mà Khoa Khoa không có sách cho bé, chỉ có thể đưa kẹo cho bé.
Bé ăn thử, mấy cái kẹo đó tuy rằng ngọt hơn kẹo nhị ca mang từ chợ về, nhưng bé vẫn không quá thích ăn.
Cơ mà hiện tại bé đã biết, hóa ra nhà bọn họ vẫn rất nghèo, bé muốn kiếm tiền, tuy bây giờ bé còn nhỏ, không thể ra đồng làm việc, cũng không thể làm đồ thủ công, biện pháp kiếm tiền duy nhất chính là bán kẹo.
Nhưng bởi vì trước kia bé rất lười, không đi đào đồ ăn cho Khoa Khoa, nên đã rất lâu rồi Khoa Khoa chưa đưa kẹo cho bé.
Phải rồi, Khoa Khoa là đồ vật bỗng nhiên xuất hiện trong đầu bé, là ở mùa xuân năm trước khi bé cuối cùng đã học thuộc toàn bộ , Trang tiên sinh rất xúc động tự mình viết một bản đưa cho bé.
Bé phấn khích ôm tập giấy chạy về nhà, một lúc sau Khoa Khoa bỗng xuất hiện, nó nói nó là một chi nhánh của Bách Khoa Quán, quản lý khoa sinh vật, ngoài ý muốn bị đánh rơi xuống nơi này.
Nó cần thu nhập rất nhiều giống loài sinh vật, mới có thể đổi năng lượng trong Bách Khoa Quán để rời đi.
Mới đầu Mãn Bảo còn nghe không hiểu, chỉ tưởng mình có một người bạn, bé rất vui vẻ nói với mẫu thân.
Ai ngờ Tiền thị lại cho rằng bé nói lung tung, dạy dỗ bé một hồi.
Mãn Bảo rất thông minh, cũng dần dần hiểu ra là người khác không nhìn thấy, cũng không nghe thấy Khoa Khoa, cho nên bé không nhắc tới việc này nữa, cho rằng đây là người bạn chỉ mình mới có thể nhìn thấy, nghe thấy được.
Khoa Khoa vẫn luôn bảo bé thu thập các loại thực vật, chỉ là Mãn Bảo đã đào mọi loại rau trong vườn cho nó cất đi rồi, ngay cả cây cỏ ngoài phòng cũng đào cả lên, đi mấy chỗ xa khác thì mệt, bé không muốn đi.
Vì bạn bè, bé cố đi tìm một chút cây cỏ chưa từng thấy cho Khoa Khoa, nhưng mà người trong nhà vẫn luôn không yên tâm để bé chạy bên ngoài, ngày thường cháu trai cháu gái có thể đi ra ngoài chơi, còn bé vẫn phải đi theo đại tẩu.
Nhiều nhất chỉ có thể chơi trong thôn, tuyệt đối không thể đi ra ngoài thôn, càng đừng nói ra ruộng đồng.
Mãn Bảo quấn lấy mẫu thân, chỉ kém nằm lăn lộn trên đất ăn vạ, hôm nay Tiền thị mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, thấy con gái như vậy, nghĩ bé cũng không còn nhỏ, đúng là thời điểm ham chơi nhất, lại không nỡ lòng gò ép bé nên đành gật đầu: "Được được được, đi đi, đi đi, chỉ là con phải nghe lời ngũ ca lục ca, không được chạy lung tung, cũng không cho ra nắng nhiều, biết chưa?"
Mãn Bảo vui sướng đồng ý.
Lúc ăn cơm tối con ăn một bát cơm đầy, cùng ngũ ca lục ca và đám cháu tranh cướp đồ ăn.
Trừ mấy đứa nhỏ trẻ người non dạ, đám người lớn thật sự ăn uống không tiêu, vất vả lắm trong nhà mới tồn được ít tiền, lại trong một đêm trở thành nghèo túng, tâm tình tốt được mới là lạ.
Chu lão đầu tách đũa ăn cơm, lần đầu tiên cảm thấy đồ ăn phiền lòng, ăn không vô.
Nghĩ đến mười lăm lượng bạc kia, lòng ông liền đau đến co rút, đau đến đỏ khóe mắt, cuối cùng nhịn không nổi quăng bát đi đánh thằng thằng tư một trận nữa mới thấy tốt lên.
Mấy người Chu đại lang thấy cha đã đi đánh lão tứ, không tiện đi đánh theo, chỉ có thể đen mặt lùa cơm ăn.
Tiền thị và mấy con dâu ăn cháo, hiện tại đã qua thu hoạch vụ thu, trong nhà ngoài mấy nam nhân, cũng chỉ có Mãn Bảo có thể ăn cơm, những người khác đều ăn cháo, nhưng cháo cũng rất đặc, ít nhất có thể làm họ ăn no.
Nhưng sau Tiền thị lại buông đũa nói: "Trong nhà một văn tiền cũng không có, nên sau này sẽ rất khó khăn, bắt đầu từ mai sẽ không nấu cơm nữa, nấu cháo đi, nàng dâu thằng cả, về sau nấu ít gạo một chút, sắp đến mùa đông rồi, đông qua còn có hai mùa xuân hạ nữa."
Tiểu Tiền thị cúi đầu đồng ý.
Lại nhìn Mãn Bảo một cái, hỏi, "Vậy cô nhỏ làm sao bây giờ, thân thể cô nhỏ yếu ớt, cũng ăn cháo sao?"
Tiền thị nhăn mày nói: "Ngày mai con mang sáu cân gạo lên trường học, bảo lão đại xin Trang tiên sinh, để sau này Mãn Bảo ăn cơm trưa ở trường học, trước đồ ăn vẫn mua ở vườn rau nhà mình, về sau mỗi ngày con hái thêm hai mớ qua là được."
Tiểu Tiền thị đồng ý, ăn xong liền nhanh tay nhanh chân cùng mấy chị em dâu đi thu dọn bát đĩa.
Mãn Bảo cảm thấy như vậy không tốt lắm, hỏi: "Mẹ, vậy bọn Đại Nha thì sao?"
Tiền thị duỗi tay xoa đầu bé, lại cười nói: "Sức khỏe mấy đứa Đại Nha tốt, không cần ăn cơm, con sức khỏe yếu, ăn nhiều hơn chút, bằng không sinh bệnh nhà ta lại phải mất tiền mua thuốc."
Bọn Đại Nha và Đại Đầu tử nhỏ đã được dạy dỗ tư tưởng này, ông bà cha mẹ từ nhỏ đã nói với bọn họ, thân thể cô nhỏ không tốt, không được đẩy bé, bắt nạt bé, phải cho bé ăn nhiều hơn, nuôi béo một chút mới không sinh bệnh.
Bằng không sinh bệnh là phải mất tiền mua thuốc, đến lúc đó bọn họ sẽ không có tiền mua kẹo ăn.
Cho nên từ nhỏ đối với việc cô nhỏ được ăn cơm như ông nội và cha, còn bọn họ ăn cháo không có tí ti ý kiến gì.
Hơn nữa cô nhỏ đối xử với bọn họ cũng khá tốt, tuổi nhỏ hơn nhưng luôn cho họ ăn kẹo, bọn họ vẫn rất thích cô nhỏ này.
Cho