Chu lão đầu một nửa là dỗ con gái, một nửa là nói cho đám con cháu phía dưới nghe, ông nói: "Con đi học không cần quà nhập học, đó là bản lĩnh của con, còn dạy người nhà biết chữ, nhà chúng ta bây giờ có ai không nhận được mấy chữ đâu? Đặc biệt là đám cháu trai cháu gái của con, cho dù đưa đến trường học chắc cũng chỉ học được như thế mà thôi.
Sau này bọn họ cũng có thể coi là người có học rồi."
Mỗi khi Chu lão đầu nghĩ đến đây thì lại thấy vô cùng kích động, đi học đâu phải chuyện dễ dàng, nếu không phải thôn Thất Lí bọn họ được hưởng ké ánh sáng của Bạch lão gia, mời được Trang tiên sinh đến, thì thôn bọn họ đúng là một người đi học cũng không có.
Dù vậy, thôn Thất Lí có hơn 60 hộ, nhưng ngoài Mãn Bảo, nhà có thể đưa con đến trường học cũng chỉ có bốn nhà mà thôi.
Hơn nữa năm nay đã có hai nhà quyết định cho con học xong năm cuối này rồi tốt nghiệp, dù sao đứa trẻ đã mười hai tuổi, nhận được chữ rồi, có thể thử lên huyện thành tìm việc làm.
Đứa trẻ biết chữ, lên huyện thành xin làm học việc thu chi, học việc năm sáu năm, biết đâu có thể trở thành một nhân viên thu chi.
Người đi học hiếm đến mức nào chứ?
Còn hiếm hơn cả việc tự nhiên nhặt được một thỏi vàng ngoài đường đó.
Ánh mắt Chu lão đầu liếc qua liếc lại giữa Đại Đầu và Nhị Đầu, uy nghiêm nói: "Đại Đầu, Nhị Đầu, hai đứa phải chăm chỉ học những gì cô nhỏ dạy, chờ bao giờ các con lớn hơn một chút, sẽ bảo cha các con đưa lên huyện thành xin học việc thu chi, về sau các con cũng sẽ làm nhân viên thu chi."
Chu đại lang và Chu nhị lang suýt chút nữa phun cơm trong miệng ra, mở to mắt nhìn cha bọn họ.
Chu lão đầu chạm vào ánh mắt của bọn họ, trừng lại: "Nhìn cái gì mà nhìn, con của chúng mày đã biết được nhiều chữ như vậy rồi, làm nhân viên thu chi thì làm sao, chẳng lẽ hai đứa mày còn muốn bọn họ giống mình, cả đời bán mặt cho đất kiếm cơm, lúc rảnh thì đi làm công cho nhà người ta hả?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm
2.
Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn
3.
Chiều Hư
4.
Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư
=====================================
Đại Đầu cướp được trứng gà nhét vào miệng, bấp búng nói: "Ông nội, con thích bán mặt cho đất kiếm cơm, đến lúc con trồng trọt, con sẽ trồng toàn gừng trên ruộng của con, kiếm được nhiều tiền, sau đó mua một đống thịt về nhà ăn, ăn một miếng vứt một miếng."
Chu lão đầu trợn mắt há mồm.
Tiểu Tiền thị trực tiếp đập bốp một phát lên đầu cậu, cả giận nói: "Còn chưa có giàu đâu, mà đã nghĩ lãng phí thức ăn rồi, còn ăn một miếng vứt một miếng chứ, không biết lãng phí thức ăn sẽ bị thiên lôi đánh sao?"
Đại Đầu tủi thân nói: "Con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, hơn nữa đây cũng không phải con nói, là cô nhỏ nói."
Mãn Bảo ngẩng mặt lên từ cái bát, quả quyết phủ nhận, "Ta chưa bao giờ nói như vậy."
"Người có nói mà," Đại Đầu tủi thân, "Cô nhỏ nói là, sau này cô có tiền sẽ mua thịt cho chúng ta ăn, để chúng ta ăn một miếng vứt một miếng."
Mãn Bảo nghiêm túc nói: "Vậy cũng là các cháu vứt thôi, ta còn lâu mới vứt, cho dù ta không ăn, thì ta cũng sẽ mang về nhà cho cha mẹ và đại tẩu ăn."
Tiểu Tiền thị quay lại nở nụ cười với Mãn Bảo, sau đó quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Đại Đầu.
Đại Đầu muốn khóc.
Chuyện đi học việc thu chi cứ bị cho qua như vậy.
Chu đại lang và Chu nhị lang đồng thời thở phào một hơi, bọn họ nào có bản lĩnh tìm nhân viên thu chi chứ.
Người có địa vị cao nhất mà bọn họ quen biết chính là Trịnh chưởng quầy, nghĩ bằng ngón chân cũng biết người ta sẽ chướng mắt hai đứa trẻ nhà bọn họ.
Biết rõ điều này, nhưng mọi người ai cũng biết Mãn Bảo học hành vất vả thế nào, đồng thời cũng hiểu, thảo nào Mãn Bảo luôn biết được nhiều thứ như vậy, có thể tìm ra bao thứ kiếm được tiền cho nhà, xem ra học hành thật sự rất có ích.
Tầm mắt của tiểu Tiền thị không khỏi lướt qua lướt lại giữa Đại Đầu và Tam Đầu, Chu nhị lang cũng nhìn chằm chằm Nhị Đầu, Hà thị thì nhìn Tứ Đầu, sau đó xoa bụng.
Vốn dĩ nàng muốn sinh một bé gái, như vậy thì sẽ đủ nếp đủ tẻ, nhưng lúc này lại cảm thấy con trai cũng khá tốt, nếu hắn có thể thông minh chút, chờ bao giờ lớn cũng sẽ cho đi học..
Phương thị cũng xoa bụng, càng nhìn Mãn Bảo càng thích, quyết định bao giờ lại nhờ Mãn