Chu ngũ lang và Chu lục lang đi dạo một vòng quanh huyện thành, trong lúc đó còn đụng phải mấy người đại tẩu ba lần.
Không còn cách nào, huyện La Giang chỉ lớn từng đó, chỉ có một con đường chính phồn hoa nhất và mấy đường ngõ nhỏ loanh quanh.
Tuy rằng huyện thành nhỏ, nhưng bọn họ vẫn chơi rất vui, nếu không phải nhị ca đã bán sạch hàng, bọn họ còn muốn chơi thêm một lát ấy.
Không sai, Chu nhị lang đã bán hết thức ăn hôm nay mang tới rồi.
Cho dù năm nay thu hoạch không tốt, nhưng vào ngày lễ trọng đại này, rất nhiều người vẫn không tiếc bỏ tiền ra để mua chút đồ ăn ngon.
Cho nên cá mà nhà họ Chu mang đến, đặc biệt là mấy con cá to, đã bán được gần hết ngày từ lúc đám Mãn Bảo còn chưa ra khỏi con phố rồi.
Đậu phụ là bán chạy nhất, một là thứ này mấy hàng khác không có, hai là đậu phụ rẻ, ăn cũng ngon.
Mà người đến mua đậu phụ nhìn thấy trên quầy hàng bán cả rau xanh, đều sẽ mua thêm một ít.
Dù sao giá cả cũng như mấy quầy hàng khác, mua ở đâu mà chẳng giống nhau?
Nên rau xanh nhà họ Chu cũng bán chạy không kém.
Cứ như vậy, thức ăn nhà bọn họ bán ra ngoài rất nhanh, chính ra cá chiên lại là khó bán nhất, một là vì nó nhỏ, hai là vì đắt, giá còn đắt hơn một cân cá tươi.
Cuối cùng Chu nhị lang phải xách Tam Nha và Tứ Đầu đang đi dạo phố về đây, cho mỗi người bọn họ một bọc lá sen nhỏ đựng cá con, bảo bọn họ đứng ăn ngay trước quầy.
Mấy lần Đại Đầu Nhị Đầu và Đại Nha Nhị Nha định duỗi tay nhón lấy đều bị Chu nhị lang đánh gạt ra, hắn chê bốn đứa nhóc này hơi lớn, mà nhiều người quá cũng chắn hết quầy hàng.
Cuối cùng vẫn là tiểu Tiền thị gắp cho một bọn họ một ít để bọn họ ra sau quầy hàng ăn.
Có người dẫn trẻ con đến mua thức ăn, nhìn thấy hai đứa trẻ đứng trước quầy ăn cá con, bèn không kìm được hỏi một tiếng.
Chu nhị lang mới vừa lấy mấy cái lá sen to bọc một ít con cho vào sọt tre, nghe thấy vậy thì nói: "Mấy con cá nhỏ này toàn là dùng dầu để chiên, ngon lắm, cho nên phải năm văn tiền một bọc.
"
Người khác thoáng nhìn cá con trong bọc lá sen, cảm thấy cũng không ít, vì thế gật đầu mua.
Cuối cùng Chu nhị lang cũng tìm được cách để bán cá con, ngươi không thể nói với khách hàng là thứ này mười lăm văn một cân, mà phải chia nhỏ ra, năm văn tiền một bọc, tính ra có khi được tận hai mươi văn một cân, nhưng người ta lại không hề chê đắt.
Chu đại lang bên cạnh kinh ngạc đến ngây người.
Đám tiểu Tiền thị đi dạo phố xong, quay lại đây nghỉ chân một lát, thuận tiện xem thử cũng sợ ngây người.
Sau đó Chu tam lang quay đầu nói với Hà thị: "Lần này nàng tin chưa, cái chuyện buôn bán này không phải ai cũng làm được đâu.
"
Hà thị vô cùng tán thành gật đầu, không nói đến người khác, lão tam là chắc chắn không thể làm được rồi.
Chu nhị lang đã bán hết từng phần cá con như vậy, trong lúc đó còn bán được vô số đậu phụ và rau xanh.
Hàng trên quầy nhanh chóng vơi hết.
Sau khi bán xong mớ rau cuối cùng, Chu nhị lang liền thu dọn đồ, quyết định đi ăn thứ gì đó trước, rồi thuận tiện đi dạo huyện thành.
Ở trên đường bọn họ đụng phải Chu ngũ lang và Chu lục lang, thấy hai huynh đệ này không dẫn theo Mãn Bảo mà đang tự mình vui vẻ thoải mái nhìn đây ngó đó, ba người người ca ca suýt chút nữa không kìm được ra tay đánh người.
Cho nên lúc này Chu ngũ lang mới phải hỏa tốc đến đây tìm người.
Lúc hắn dẫn Mãn Bảo về đến nơi, đoàn người nhà họ Chu đã đang ngồi xổm ở gần chỗ giao lộ, Chu tứ lang biến mất nửa ngày cũng đã dẫn Phương thị về từ bao giờ, mọi người cùng nhau chờ bọn họ.
Vừa thấy ba người xuất hiện, mọi người liền đồng loạt giáo huấn ba người, mấy ca ca Chu đại lang dạy dỗ Chu ngũ lang và Chu lục lang, mấy chị dâu tiểu Tiền thị thì dạy dỗ Mãn Bảo.
"Có biết ăn mày bắt cóc trẻ con đối phó với mấy đứa trẻ không nghe lời kiểu gì không?" Tiểu Tiền thị sầm mặt nói: "Bọn họ sẽ l0t sạch quần áo của đứa bé ra, sau đó cắt lỗ tai, móc hai mắt, sẽ nhốt bọn họ vào trong phòng tối, mỗi ngày chỉ cho ăn một bát cám thôi.
.
"
Mãn Bảo: ".
.
Chị dâu, nếu đã móc mắt rồi, thì có ở phòng tối hay không cũng có khác gì nhau đâu?"
Đám chị dâu:.
Cuối cùng Mãn Bảo bị tống lên trên xe ba gác, cùng Tam Đầu Tứ Đầu Tam Nha ngồi xe