Thủ Thanh quan chủ thu tay, chuyển sang bắt mạch tay trái của Tiền thị, hỏi, "Bà đổi thuốc hả?"
"Không ạ," Tiền thị quả quyết phủ nhận, nói: "Tôi vẫn luôn uống thuốc cũ như mọi lần, quan chủ nói xem, có phải là bởi vì tôi thành kính phụng dưỡng Lão Quân, cho nên Lão Quân mới thưởng cho tôi không? Dù sao thì tôi cũng cảm thấy sức khỏe mình khá hơn rất nhiều.
Lúc nằm mơ chỉ cảm thấy gương mặt hiền từ của ông lão thần tiên kia rất quen mắt, không nhớ ra là ai, nhưng hôm nay lên núi thấy tượng của Lão Quân, tôi chỉ liếc mắt đã nhận ra, bọn họ gần như giống nhau y như đúc.
"
Thủ Thanh quan chủ không khỏi ngớ ra, nếu luận thành kính, chẳng lẽ bà còn có thể thành kính hơn cả mình?
Nhưng ông cũng đâu có mơ thấy Lão Quân đâu?
Những tín đồ như này ông đã thấy nhiều, có không ít người còn nói nằm mơ thấy Thần Tài đấy, trông cũng giống hệt tượng Thần Tài ở trong quan.
Nhưng những người đó cũng không tự dưng có được tiền, mà mạch của Tiền thị lại thật sự từ đang yếu bỗng trở lên mạnh mẽ hơn thật.
Thủ Thanh quan chủ trầm tư.
Y thuật của ông cũng chỉ bằng với đại phu già dưới chân núi thôi, sàn sàn như nhau, chỉ sợ ngay đến ngự y trong kinh thành cũng không dám nói mình giỏi cỡ nào, dù sao thân thể con người cũng rất ảo diệu.
Có lẽ đúng là thần tiên phù hộ thật?
Thủ Thanh quan chủ vừa ngẩng đầu liền đối diện với ba ánh mắt sáng ngời, Tiền thị hy vọng ông có thể tán đồng ý kiến của mình, Chu tam lang chỉ đơn thuần tò mò có phải mẹ hắn thật sự được thần tiên phù hộ, khỏe lên rồi?
Còn Mãn Bảo thì lại cảm thấy việc này rất thú vị, muốn nghe xem Thủ Thanh quan chủ sẽ nói thế nào.
Thủ Thanh quan chủ toét miệng cười, lộ ra nụ cười ấm áp, "Chúc mừng Tiền cư sĩ được trời cao chiếu cố, đúng là sức khỏe của bà tốt lên rồi.
"
Trong mắt Tiền thị và Chu tam lang đều tràn ra ánh sáng vui mừng, Chu tam lang không khỏi kích động hô lên: "Quan chủ nói thật ạ? Mẹ con khỏe rồi ạ?"
Thủ Thanh quan chủ vuốt râu mỉm cười, nói: "Đúng vậy, đây là phần thưởng tốt nhất của Lão Quân dành cho mẹ con, cũng chỉ có tín đồ thành tín nhất mới có thể được như vậy thôi, cũng là duyên phận của mẫu thân con với Lão Quân.
"
Chu tam lang gật đầu thật mạnh, liên thanh nói: "Quan chủ yên tâm đi, sau này cả nhà chúng con đều sẽ phụng dưỡng Thiên Tôn lão gia, ngày nào cũng dâng ba nén hương quỳ lạy Thiên Tôn lão gia.
"
Tiền thị:.
Thằng nhóc ngốc này, hương không cần tiền chắc?
Nhưng vừa cúi đầu nhìn Mãn Bảo, Tiền thị lại thấy hơi do dự, có khi thật là do Thiên Tôn lão gia phù hộ đó?
Vô Lượng Thiên Tôn, tội lỗi tội lỗi.
.
Tiền thị bèn đưa giỏ bên chân cho Thủ Thanh quan chủ, thành kính nói: "Quan chủ, bức tranh Lão Quân của nhà tôi hơi cũ rồi, tôi muốn xin một bức mới mang về.
"
"Không dám, không dám, đúng lúc không lâu trước đó mới vừa khai quang một bức tranh, chốc nữa bà cứ cầm về đi, lần sau lên núi nhớ mang bức tranh cũ lên quan để đốt, tăng thêm công đức cho bà.
"
Tiền thị đồng ý.
Đôi mắt của Thủ Thanh quan chủ lia về phía tiểu đạo sĩ Đạo Hòa, Đạo Hòa lập tức tươi cười rạng rỡ cầm giỏ đi về phòng bếp.
Thủ Thanh quan chủ dẫn Tiền thị đi lên đằng trước bái Thái Thượng Lão Quân thêm một lần nữa, thuận tiện, a, không, là trịnh trọng giao bức tranh mới cho bà.
Mãn Bảo đã sớm quen với kiểu nghi lễ này, không muốn đi xem lắm, vì thế bước chậm lại một bước, sau đó quay người đi theo Đạo Hòa vào phòng bếp.
Đạo Hòa cẩn thận lấy từng quả trứng gà ra cất gọn, sau đó đổ gạo vào lu gạo, đưa giỏ cho Mãn Bảo, hỏi: "Có cần ta mang giúp lên đằng trước không?"
Mãn Bảo lắc đầu, thoáng nhìn lu gạo của bọn họ, nói: "Các ngươi cũng không có nhiều gạo lắm nhỉ.
"
"Đúng vậy, năm nay đạo quan của chúng ta cũng gặp thiên tai mà," Đạo Hòa rất thân quen với Mãn Bảo, trực tiếp bật người ngồi lên bệ bếp, đung đưa chân nói chuyện với bé, "Hơn nữa các tín đồ cũng gặp thiên tai nghiêm trọng, nên giờ mọi người lên núi bái Thiên Tôn lão gia cũng không thích mang theo lương thực nữa.
"
"Vậy bọn họ mang gì lên?"
"Đa số là đi tay không, cũng có rất nhiều người mang rau lên, một số khác thì mang bánh bao đen.
" Đạo Hòa thở dài nói: "Đạo quan bọn ta cũng trồng không ít rau, mang lên đây quá nhiều bọn ta cũng không ăn hết, gần đây mấy