Mãn Bảo bỏ quyển sách vào rương đựng sách, sau đó cõng rương đựng sách đi sang sân lớn.
Trừ mấy đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà họ Chu, những người khác đều đã dậy rồi.
Từ lúc khỏi bệnh, ngày nào Tiền thị cũng dậy rất sớm, bây giờ trời đã rất lạnh, rau xanh càng ngày càng ít, đậu phụ cũng càng bán chạy hơn.
Bây giờ Chu nhị lang không bán rau nữa, mà ngày nào cũng mang bán giỏ tre mình đan, củ mài và gừng lấy từ chỗ bọn lão tứ cũng bán được không ít, nhưng thứ được hoan nghênh nhất vẫn là đậu phụ.
Bất kể mỗi ngày hắn mang bao nhiêu đậu phụ đi cũng đều có thể bán hết sạch.
Hắn nói, gần đây ngoài cư dân trong huyện thích mua đậu phụ về ăn, ngay cả mấy tiểu nhị ở tiệm cơm tửu lầu cũng tới mua của hắn, mỗi lần mua đều mua cả nửa thùng.
Cũng bởi vậy mà nguồn thu được nhiều nhất của quỹ chung bây giờ chính là đậu phụ.
Đương nhiên, gừng và củ mài của bọn họ Chu tứ lang đáng giá hơn, nhưng đó là sản xuất ở đất hoang, Tiền thị cũng không lấy hết của bọn họ, chỉ cần bọn họ nộp đủ phần vào quỹ chung mà thôi.
Từ lần Chu lão đầu thông báo tất cả đồ trong nhà tự sản xuất ra, cùng với tiền lao động của cả nhà đều nộp hết vào quỹ chung, việc bán đậu phụ này liền không được chia tiền riêng nữa.
Bởi vì bây giờ lượng mua trên huyện thành nhiều hơn, nên Tiền thị đã chia nhà mình thành hai tổ, một tổ do tiểu Tiền thị dẫn đầu, một tổ do bà dẫn đầu.
Tiểu tiền thị sẽ thức dậy lúc rạng sáng, cùng Chu đại lang làm hai thùng đậu phụ, để Chu nhị lang mang lên huyện thành; Sau khi ăn xong bữa sáng, tiểu Tiền thị sẽ đi nghỉ ngơi, còn Tiền thị thì cùng Chu tam lang bắt đầu làm mẻ đậu phụ thứ hai, cũng làm hai thùng, làm xong thì để Chu tam lang mang lên huyện thành bán, lúc đến cũng vừa kịp lúc người dân ra mua thức ăn chiều.
Nghe nói bây giờ tửu lầu và tiệm cơm cũng thích chia ra hai lần để mua đậu phụ của bọn họ, buổi sáng mua làm cơm trưa, buổi chiều có thể mua làm cơm tối - đậu phụ mới làm càng tươi ngon!
Nhìn thấy con gái cõng rương đựng sách sang đây, Tiền thị bèn cầm muôi bước vào phòng bếp, múc một muôi tào phớ sánh mịn trong thùng gỗ ra, lại rắc thêm một ít đường, sau đó cầm cả trứng gà Phùng thị đã chưng sẵn ra cho Mãn Bảo.
Một miếng bánh nướng áp chảo mỏng, một bát trứng gà chưng, một bát tào phớ chính là bữa sáng của Mãn Bảo.
Đây là thực đơn mới mà Tiền thị thay đổi cho bé sau khi bà khỏi bệnh, bởi vì lượng đồ ăn nhiều hơn trước, cũng ngon hơn, nên gần đây mặt của Mãn Bảo trông càng ngày càng tròn, thậm chí chiều cao mãi không thay đổi của bé cũng nhích lên được tí xíu.
Tào phớ là thứ Tiền thị lỡ tay làm ra.
Lần đầu tiên bà học cách làm đậu phụ với tiểu Tiền thị không được thành công lắm, không thành được đậu phụ, mà biến thành loại tào phớ quá mềm như này.
Tên gọi tào phớ là do Khoa Khoa nói, nhưng ở trong mắt nhà họ Chu, tên này chính là do Mãn Bảo đặt.
Lúc ấy Mãn Bảo đã rắc một ít đường vào trong, bọn họ ăn thử, cảm thấy khá ngon, quan trọng là tuy ăn tào phớ nhanh đói, nhưng cũng có thể ăn no.
Chỉ là đường quá đắt, nếu không mọi người chỉ ăn tào phớ thôi thì không biết sẽ tiết kiệm được bao nhiêu lương thực.
Cây đậu không đáng tiền, hơn nữa một cân cây đậu còn có thể làm được khoảng bốn cân tào phớ.
Không sai, một cân cây đậu còn làm được nhiều tào phớ hơn đậu phụ, mà sau khi Tiền thị và tiểu Tiền thị suy nghĩ cải biến, rất nhanh đã làm ra được món tào phớ ngon hơn.
Bây giờ ngày nào nhà họ Chu cũng phải ăn một thùng tào phớ, người nào cũng có phần, ăn no thì thôi.
Mãn Bảo ăn xong bữa sáng thì chạy đi học, lúc bước tới giao lộ thì đúng lúc gặp Bạch Thiện Bảo cũng đang nhăn nhó cõng rương đựng sách đi về phía này.
Mãn Bảo bèn dừng bước chờ cậu tới.
Bạch Thiện Bảo cũng nhìn thấy bé, nhưng cậu vẫn không tăng tốc độ, cứ bước chậm rì như cũ.
Cậu lười biếng giơ tay lên chào đối phương, sau đó không khỏi ngáp một cái, bực bội càu nhàu, "Vì sao mùa hè đã đi học vào giờ này, mà mùa đông cũng phải đi học vào giờ này chứ?"
"Bởi vì mùa hè ngươi đi ngủ giờ chính Tuất, mùa đông ngươi cũng đi ngủ giờ chính Tuất*.
"
* Giờ chính Tuất: 19h40 đến 20h20
Bạch Thiện Bảo nghĩ thấy cũng đúng, đúng là ngủ giờ giống nhau thật, nhưng mà, mùa đông cậu muốn ngủ nhiều hơn thì phải làm sao đây?
Có không ít cũng có cảm giác ngủ không đủ giấc giống như Bạch Thiện Bảo,