Phúc Nữ Nhà Nông

Chúng Ta Phải Có Lý Tưởng Ba


trước sau


Ba đứa ở đều khóc, còn là ôm nhau khóc, động tĩnh không nhỏ, làm cho các thôn dân thôn Thất Lí đều ngó qua.

Chu đại lang thấy đệ đệ muội muội đều ở bên đó, sợ bọn họ bắt nạt người ta, vội vàng đi lên phía trước, hạ thấp giọng hỏi Chu tứ lang: "Mấy đứa bắt nạt họ?"
Chu tứ lang: ".

.

Rõ ràng là bọn đệ đang giúp bọn họ! Thanh niên tốt bụng như bọn đệ sẽ đi bắt nạt người khác sao?"
Bạch Thiện Bảo vô cùng ghét bỏ, nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, còn không phải là lấy vợ thôi sao? Các huynh cứ làm việc chăm chỉ, chờ năm sau thu hoạch bọn ta kiếm được nhiều tiền sẽ cho các huynh một bao lì xì to, đến lúc đó là có thể cưới được vợ.

"
Ba người vẫn rất bi thương, bọn họ không cảm thấy một bao lì xì to là có thể cưới được vợ, quan trọng nhất là, bọn họ không cảm thấy ba vị chủ nhỏ có thể kiếm được nhiều tiền.

Bạch lão gia đưa một khoảnh ruộng cho ba đứa trẻ nghịch, năm sau không bị lỗ đã là may lắm rồi.

Mãn Bảo nói: "Các huynh yêu sạch sẽ một chút, không phải bọn ta đã quyết định xây phòng đất ở đây sao? Sau này sẽ tặng cho các huynh.

"
Lúc này ba người mới thấy khá hơn một chút.

Bạch nhị lang lại định mở miệng nói tặng ruộng, Chu ngũ lang đã lanh tay lẹ mắt che miệng cậu lại, đúng là một tên ngốc, ruộng là thứ có thể nói tặng là tặng sao?
Mãn Bảo đã lập kế hoạch cho bọn họ, "Các huynh tích tiền công hàng tháng đi, chờ bao giờ nông nhàn thì cứ vác cuốc tìm một mảnh đất không người mà khai hoang, khai hoang xong thì trồng trọt mấy năm, đây chính là ruộng của các huynh.

Đến lúc đó các huynh vừa có ruộng vừa có phòng ở, còn có tiền, chẳng lẽ còn không cưới được vợ sao?"
Bạch Thiện Bảo gật đầu, "Làm người phải có chí hướng.

"
Tinh thần ba đứa ở rung lên, thắp đầy hy vọng, cảm thấy kế hoạch Mãn Bảo lập ra cho bọn hắn rất hay.


Mãn Bảo thấy bọn họ bị thuyết phục, bèn nói: "Vậy cứ bắt đầu từ điều đơn giản trước đi, tối nay các huynh gội đầu, tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay một bộ quần áo gọn gàng.

.

"
Chờ sắp xếp cho bọn họ xong, lúc này Mãn Bảo mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Thiện Bảo khó hiểu nhìn bé, "Sao ngươi phải lo nhiều như vậy?"
"Bọn họ là người của chúng ta mà, chúng ta phải lo cho bọn họ thật tốt chứ.

"
Bạch Thiện Bảo nhớ đến lời bà nội dặn dò sáng nay, cậu không nói gì nữa.

Cuối cùng Bạch nhị lang cũng thoát khỏi ma chưởng của Chu ngũ lang, cả giận nói: "Sao lại không cho tôi nói chuyện?"
"Ta đây là vì tốt cho cậu thôi, miễn cho tối về cậu lại bị cha đánh.

"
Bạch Thiện Bảo lập tức bị dời đi lực chú ý, không kìm được nói cậu, "Trên đời này có bao nhiêu người không cưới được vợ, gặp ai ngươi cũng có thể tặng phòng tặng ruộng sao?"
"Đương nhiên là không," Bạch nhị lang tức giận, "Người khác cũng đâu phải đứa ở nhà ta, ta đưa ruộng đưa phòng cho hắn làm gì?"
Chu ngũ lang nghe vậy thì suy tư, "Vậy giờ nhà cậu còn muốn tuyển đứa ở không? Cậu xem ta thế nào, ta làm việc cũng nhanh nhẹn lắm.

"
Mãn Bảo lập tức nói: "Lục ca ta cũng không tệ, hắn cũng chưa cưới vợ.

"
Bạch nhị lang:.


Bạch Thiện Bảo không khỏi cười ha ha, thấy vô cùng khoái chí.

Bởi vì Mãn Bảo nói sẽ đưa nhà đất cho bọn họ, nên sau khi ba đứa ở bàn bạc xong, bèn đỏ mặt tìm tới, nhỏ giọng dò hỏi có thể xây tách ba gian nhà đất kia ra không, nếu sau này bọn họ lấy vợ thật thì cũng không thể ở cùng một chỗ.

Mãn Bảo cảm thấy có lý, vung tay nhỏ lên đồng ý.

Bạch trang đầu thoáng nhìn Bạch Thiện Bảo, thấy cậu cũng không có ý kiến, lúc này mới tiếp tục an bài.

Người nhà quê đều thích xây phòng ở vào mùa đông, bởi vì vừa là lúc nông nhàn vừa có nhiều người, làm việc rất nhanh.

Chọn một nơi bằng phẳng, nhổ sạch hết bụi cây và cỏ dại, lại đào đất nền, chỉ cần dăm ba bữa là có thể xây xong một gian nhà đất.

Bởi vì dưới chân núi của Chu tứ lang có rất nhiều đá ghồ ghề, nên ba gian nhà đất này cách nhau một khoảng khá xa.

Không còn cách nào, ở đằng trước dựng chuồng gà, một vòng khá bằng phẳng đã quây rào tre hết rồi.

Bọn họ không muốn ở chung một chỗ với chuồng gà lắm, cho nên đều chọn xây ở bên ngoài rào tre.

Xây phòng ở xong, lại lấy cây đuốc hong khô bên trong, hong hết hơi ẩm là có thể vào ở.

Đồng thời, những khoảnh đất định trồng cây ăn quả trên núi cũng dọn sạch hết rồi.

Tiểu Tiền thị cũng giúp bọn họ chuẩn bị chuồng gà và rào tre, Chu nhị lang

còn hữu nghị cung cấp máng ăn cho gà của bọn họ.

Ngoài ra, còn có bồn cho gà uống nước, và các loại công cụ quét tước chuồng gà.

Ở trong mắt Chu nhị lang, mấy thứ này đều có thể tự làm dễ dàng, bởi vậy cũng không tốn bao công, nhưng ở trong mắt Bạch trang đầu, những cái này có thể đỡ cho ông rất nhiều công sức và tiền của.


Hơn nữa Chu đại lang còn thường hay chỉ điểm cho ông về mùa vụ ở thôn Thất Lí, làm Bạch trang đầu càng có ấn tượng tốt với nhà họ Chu.

Lưu thị lén thở phào, lại nhớ đến ba đứa trẻ, lúc này mới phát hiện đã vài ngày bọn họ chưa ra đồng, cũng không hỏi chuyện dưới ruộng.

Bà không khỏi gọi Đại Cát tới hỏi chuyện, "Gần đây bọn họ đang bận gì thế?"
"Thi ạ.

" Đại Cát nhắc bà: "Trường học sắp nghỉ.

"
Lúc này Lưu thị mới kinh ngạc phát hiện sắp đến Tết, "Thiếu gia học hành thế nào?"
"Hẳn là cũng không tệ ạ, tôi thấy sắc mặt Trang tiên sinh khá tốt.

"
Lưu thị yên lòng.

Nhưng lúc này sắc mặt của Trang tiên sinh lại không thể gọi là tốt, hôm nay trong sân nhỏ của ông nghênh đón không ít phụ huynh của các nhà.

Mãn Bảo đi theo đám bạn cùng trường chen chúc ngoài cửa, lén nhìn vào trong sân.

Có người nhỏ giọng nói: "Là cha ngươi.

.

"
"Quan Tam, ông nội ngươi cũng tới.

"
"Ngay cả lí trưởng cũng tới, xem ra chúng ta thật sự không thể đi học nữa rồi.

"
"Quan Tam, nhà ngươi cũng thiếu tiền hả?"

Quan Tam được hỏi không trả lời, hắn trông rất cao, tuổi cũng lớn, không giống như bọn Mãn Bảo ghé mắt nhòm phía dưới, hắn là nhìn ở phía trên.

Trang tiên sinh thấy đám phụ huynh không nói gì, ánh mắt còn thường xuyên nhìn ra phía sau, liền biết bọn họ đang cố kỵ cái gì.

Trang tiên sinh bèn ho nhẹ một tiếng, cao giọng nói: "Còn không mau trở về đọc sách, muốn ta phạt các con viết chữ hả?"
Một đám thiếu niên và trẻ con tan trong nháy mắt, mọi người lịch bịch chạy về phòng học, nhưng vẫn không thể yên tĩnh lại.

Con trai trưởng thôn là Chu Bân là người đầu tiên đứng dậy hỏi Quan Tam cùng tuổi hắn, "Ông ngươi cũng tới rồi, ông ấy không cho ngươi đi học nữa hả?"
Quan Tam buồn bực nói: "Ông nội của ta nói đã tìm được một công việc trên huyện thành cho ta, bảo ta lên huyện thành làm việc.

"
"Việc gì?"
"Làm học đồ phòng thu chi.

"
Không ít người cùng trường thấy hâm mộ, "Vậy chẳng phải sau này ngươi sẽ làm phòng thu chi?"
Quan Tam rầu rĩ nói: "Ta không muốn làm phòng thu chi, ta muốn đến nha huyện làm thư ký.

"
Chu Bân hâm mộ nói: "Bây giờ ngươi có thể tìm được phòng thu chi làm học đồ đã là tốt rồi, vốn dĩ ông nội ta cũng muốn ta đi làm học đồ, kết quả đi hỏi thì người ta không nhận, nói năm nay buôn bán không tốt, ông chủ không muốn nhận thêm người nữa.

"
"Vốn chúng ta hẳn là nên học thêm hai năm, kết quả bây giờ đã phải ra ngoài rồi.

" Những người đang tụm lại thảo luận với nhau đều là những thiếu niên tầm tuổi với Chu Bân.

Nhưng phía khác cũng có không ít đứa trẻ tầm tuổi Bạch Thiện Bảo vây quanh, bọn họ càng buồn hơn, gần như khóc thành tiếng, "Các huynh dù gì cũng được học nhiều hơn bọn ta mấy năm, chúng ta còn mới học xong.

"
Còn mỗi Bạch nhị lang, Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn mọi người, sáng nay bọn họ tới trường học mới phát hiện không bình thường, mãi cho đến bây giờ, bọn họ còn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tại sao mà mới qua một buổi tối, những người bạn cùng trường này lại phải rời đi không học nữa.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện