Dương Hòa Thư trầm ngâm hỏi: "Nếu có một con trâu, có thể bằng được một sức lao động không?"
"Ui chao, tiên sinh cứ nói đùa, một con trâu không phải bằng một sức lao động, mà là bằng ba sức lao động, giống như tôi đây, đi được ba hàng là phải dừng lại nghỉ ngơi một chút, nhưng trâu thì chỉ cần chăm tốt, là có thể đi một hơi mười hàng tám hàng, sức chịu đựng của trâu tốt hơn người nhiều.
"
Dương Hòa Thư không ngờ trâu có tác dụng lớn như vậy, vội vàng hỏi: "Vậy nếu nha môn sẵn lòng cho huynh nợ trâu, huynh có muốn nợ không?"
Mãn Bảo không khỏi ngồi thẳng dậy, chuyện vừa rồi bọn họ còn chưa thương lượng xong đâu, đây là Dương huyện lệnh muốn vứt bỏ bé đi tìm niềm vui mới hả?
"Không muốn, thứ như trâu là thứ mấy người chúng tôi mua nổi sao?"
Hiển nhiên đối phương không can đảm như Mãn Bảo, cũng không được quyết đoán như bé, thậm chí hắn còn coi đây là một câu chuyện cười, hắn cười nói: "Nha môn có thể tốt như vậy sao? Cho nợ chắc chắn là sẽ lấy lợi tức, đến lúc đó không trả được còn bị thu hết phòng ở, đồng ruộng, oan đến mức nào?"
"Lợi tức không nhiều, một lượng bạc một tháng chỉ mất mười hai văn thôi.
"
Thôn dân cảm thán lắc đầu nói: "Một con trâu đắt lắm, nha môn là muốn ngồi không kiếm tiền đây mà, tôi còn lâu mới nợ.
"
Dương Hòa Thư:.
Hắn nhìn về phía Mãn Bảo, hai mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh nhìn hắn, nói: "Huynh thấy không, muội rất tin tưởng nha huyện, thật đấy!"
Dương Hòa Thư thu hồi tầm mắt, đổi đề tài, hỏi thêm một ít việc đồng áng rồi đứng dậy rời đi.
Thời gian cũng chẳng còn sớm, vợ của thôn dân đó thấy bọn họ ngồi nói chuyện không làm việc, liền dứt khoát lấy cơm trưa ra cho bọn trẻ ăn.
Cuộc sống nhà bọn họ cũng không khá khẩm gì, nghiền cám thật nhỏ rồi trộn với bột mì làm màn thầu đen, còn mang một giỏ tre đựng rau đã lạnh ngắt.
Bọn họ mời Mãn Bảo ăn cơm với bọn họ.
Mãn Bảo từ chối, bọn họ cũng không cố giữ, bây giờ lương thực của các nhà còn chẳng đủ ăn, đây chỉ là khách sáo thôi.
Có không ít người khách sáo với bọn Mãn Bảo, đang vào lúc ăn cơm trưa, các nhà đều đi lên bờ ruộng, tùy tiện chọn một chỗ cỏ bằng phẳng rồi mở giỏ tre ra dùng cơm.
Bọn Mãn Bảo đi qua đâu, các thôn dân cũng mời một tiếng, bọn Mãn Bảo từ chối thì không hề mời nữa.
Dương Hòa Thư rất để ý bữa cơm trưa của bọn họ, đi cả một đường, dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rất khó chịu.
Mấy thứ này đừng nói là ăn, trước khi tới huyện La Giang, hắn còn chưa nhìn thấy bao giờ.
Dương Hòa Thư sẽ không ăn, bởi vì thứ bọn họ ăn bây giờ, hai ngày nay hắn đã ăn không ít ở các hộ nhà nông, thật sự là rất khó ăn.
Dọc đường đi hắn lại nói chuyện với vài người, cũng nói chuyện nha huyện sẵn lòng cho bọn họ nợ trâu, nhưng ngoài dự kiến của Dương Hòa Thư, những người được hỏi không có một ai muốn nợ.
Đến nỗi Dương Hòa Thư còn phải nghi ngờ Mãn Bảo cố ý.
Mãn Bảo liền nhìn hắn nói: "Nhà trưởng thôn có trâu rồi, chắc chắn nhà bọn họ sẽ không mua, còn nhà anh Chu Hổ giờ nghèo lắm, huynh mau đến đó hỏi thử xem?"
Một mình Chu Hổ không thể cày ruộng, cho nên đầu xuân năm nay hắn vẫn làm chung với nhà họ Chu, tuy rằng làm việc chung, nhưng vẫn ăn riêng.
Nhà họ Chu có thói quen đi về nhà ăn, bởi vì buổi trưa còn muốn nghỉ ngơi một lát, còn Chu Hổ lại không về nhà, hắn và hai con trai ăn cơm ở ngoài ruộng, định chốc nữa sẽ đi ra ruộng nhà mình nhìn một cái.
Nhìn thấy mấy người Mãn Bảo đến đây, hắn liền nở nụ cười vẫy tay với bọn họ, "Mấy đứa đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì tới đây ăn với ta?"
Mãn Bảo khéo léo từ chối: "Bọn muội đã ăn rồi, Chu Hổ ca, đây là Dương tiên sinh, muốn hỏi chút chuyện.
"
Chu Hổ tò mò nhìn Dương Hòa Thư, hỏi: "Hỏi cái gì?"
Mãn Bảo chê Dương Hòa Thư lần nào nói chuyện cũng phải mào đầu một hồi lâu, nên dứt khoát mở miệng nói trước hắn: "Huynh ấy muốn hỏi huynh là nếu nha huyện sẵn lòng cho nợ một con trâu thì huynh có muốn nợ không?"
Chu Hổ do dự nói: "Cần tiền không?"
"Chắc là có," Mãn Bảo không chắc lắm, nói: "Bà Lưu nói, một con trâu tầm hơn 3200 văn tiền, chỉ là, ai nha, Dương tiên sinh, huynh định cho nợ bạc, hay cho nợ tiền đồng?"
"Ta cho các muội nợ trâu.
".
Truyện Teen Hay
"Trâu cũng phải dùng tiền mua," Mãn Bảo kiên trì nói: "Nếu một con trâu cần