Không nói đến hai đứa bé như Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, chính Lưu thị và Trịnh thị đột nhiên nhìn thấy mười mấy con sâu trong hộp cũng hoảng sợ, không nhịn được lui về phía sau một bước, sau đó vội vàng kéo hai đứa bé lại dỗ dành.
Sắc mặt Trang tiên sinh rất khó coi, đưa mắt nhìn toàn bộ phòng học, giận dữ hỏi, "Ai làm?"
Có ba học sinh đồng loạt cúi đầu, Trang tiên sinh vừa thấy đã biết.
Bạch lão gia cũng nhìn thấy, hắn liền nhìn chằm chằm vào đứa con trai xui xẻo của mình, chỉ cảm thấy mũi muốn bốc khói, hắn thở ra một hơi, vén tay áo xong liền tiến lên định bắt con trai.
Bạch nhị lang "Oa" một tiếng, sợ tới mức vừa khóc vừa chạy.
Lưu thị tuy rằng cũng cảm thấy cậu bé quá nghịch, nhưng cũng sợ hắn đánh con ra chuyện gì, vội vàng cản hắn lại: "Cũng không phải chuyện gì lớn, dạy bảo một chút là được, đừng đánh nó."
Một trận gà bay chó sửa, ba học sinh đều bị đuổi ra đứng ngoài phòng học chịu phạt.
Mãn Bảo khóc một trận, không cảm thấy sợ hãi như vậy nữa, hơn nữa Khoa Khoa vẫn luôn ở trong đầu nói: "Ta đã tìm thử, loại sâu này hẳn là sâu xanh trong truyền thuyết, trong Bách Khoa Quán không có ghi chép gien sâu xanh nguyên thủy này, kiến nghị ký chủ thu lại."
Nghĩ tới mấy con sâu này sẽ bị chính mình thu vào, dường như Mãn Bảo không còn quá sợ hãi, vì thế mở to mắt trộm nhìn mấy con sâu.
Lưu thị nhìn đôi mắt đưa bé này như đá đen lóe sáng sau mưa, trong lòng không khỏi có chút yêu thích, ôm bé cười hỏi, "Giờ không thấy sợ nữa hả?"
Lúc này Mãn Bảo mới phát hiện mình bị Lưu thị ôm, bé thẹn thùng chui từ trong ngực bà ra, lắc đầu nói: "Con không sợ."
Bạch Thiện Bảo còn hơi sợ hãi nghe thấy, liền cũng chui ra từ lòng mẹ, miệng hổ gan thỏ nói theo, "Con cũng không sợ."
Mấy người lớn liền hơi mỉm cười.
Bạch lão gia đã nhanh tay đậy hộp vào, sau đó để ra sau lưng, tránh cho hai đứa bé thấy lại sợ hãi.
Mãn Bảo đưa ánh mắt trông mong nhìn theo.
Biểu tình của bé quá mức rõ ràng, làm cho Bạch lão gia trong nháy mắt có chút chần chờ, "Con muốn?"
Vốn tưởng rằng bé con này sẽ sợ hãi, ai biết bé lại gật đầu không chút suy nghĩ, "Thúc thúc, người tặng sâu cho con đi, con nhìn nhiều lần, về sau sẽ không sợ nữa."
Bạch lão gia kinh ngạc nhìn bé, ngay cả Trang tiên sinh cũng không kìm được xúc động, vẻ mặt vui mừng nhìn đồ đệ duy nhất này.
Trang tiên sinh vuốt râu, trong mắt lộ ra vẻ tươi cười, không nhịn được nói vài tiếng "Tốt", sau đó nhìn về phía Bạch lão gia, cười nói: "Bạch lão gia cứ đưa cho nàng đi."
Nhìn bé gái rõ ràng còn nhỏ hơn con mình vài tuổi này, Bạch lão gia ghen tị đến đỏ cả mắt, thật là một đứa trẻ ngoan mà.
Đáng tiếc, lại là con gái.
Càng đáng tiếc, không phải là con của nhà mình.
Lưu thị cũng không kìm được kinh ngạc, lại nhìn thoáng qua chỗ ngồi của bé và cháu trai, cảm thấy vừa lòng.
Vốn dĩ bà còn cảm thấy để cháu trai ngồi cùng một bé gái không tốt lắm, nhưng nghĩ đến cháu trai nhỏ tuổi nhất, lại mới đến, ngồi cùng bàn với mấy đứa trẻ lớn khác sẽ bị bắt nạt nên mới đồng ý với sắp xếp của Trang tiên sinh.
Nhưng bây giờ lại khác, bà rất hài lòng với người bạn ngồi cùng bạn của cháu trai này.
Vì thế bà cầm tay nhỏ của hai đứa bé đặt vào nhau, dặn dò hai bé: "Các con là bạn học, còn là ngồi cùng bạn, quan hệ sẽ gắn bó hơn các bạn học khác. Bạn học cùng lớp như tay chân, huống hồ là các con?"
Lưu thị cười nói: "Về sau các con nên học tập, khích lệ lẫn nhau, thân thiện khiêm tốn, không nên đánh nhau nữa."
Lưu thị nói chuyện rất dịu dàng, giống như mẹ bé, Mãn Bảo chẳng chút do dự gật đầu, còn hứa với bà, "Bác gái, người yên tâm đi, con sẽ chăm sóc hắn, không để ai bắt nạt hắn."
Bạch Thiện Bảo không vui, "Ta lớn hơn ngươi, phải là ta chăm sóc ngươi mới đúng."
Lưu thị sửng sốt một lúc mới cười nói: "Được được được, nên như vậy, nhưng mà Mãn Bảo, con hẳn là nên giống Bạch Thiện gọi ta là bà, đây mới là bác gái con."
Mãn Bảo liền nhìn thoáng qua Trịnh thị, lắc đầu nói: "Nàng không giống bác gái, giống chị dâu."
Trịnh thị không nhịn được hé môi cười, phàm là phụ nữ, nghe thấy