Bạch nhị lang lập tức sốt ruột, "Cha, cha bị ai lừa vậy? Ai lừa gạt cha, con giúp cha đi đánh hắn!"
Bạch Thiện Bảo đưa ra biện pháp, "Phải báo quan chứ?"
Mãn Bảo thì nói: "Vẫn nên nói với trưởng thôn thì hơn, để người trong thôn đi cùng, chúng ta người đông thế mạnh, bảo hắn giao hết tiền đã lừa ra.
"
Người đông thế mạnh là dùng như vậy hả?
Bạch lão gia nhìn ba đứa trẻ sốt ruột mà vô lực hỏi: "Các con mua hết hạt mạch giống mới trong thôn rồi hả?"
Ba người đồng loạt gật đầu, "Vâng ạ!"
"Mua khi nào?"
"Mới hôm nay ạ!"
Bạch lão gia nửa ngày không nói ra lời, bảo sao buổi sáng hôm nay ba đứa trẻ lại phấn khích như vậy, nhiệt tình như vậy.
Hắn cảm thấy tim mình hơi đau, không nhịn được hỏi: "Vậy các con định bán cho ta với giá bao nhiêu?"
Mãn Bảo quan tâm hỏi: "Thật sự không cần bắt kẻ lừa đảo kia trước ạ? Chuyện mua bán không vội, dù sao bọn con cũng sẽ chờ chú.
"
Bạch Thiện Bảo gật đầu, "Vẫn nên báo quan trước đi, bọn con quen Dương huyện lệnh, có thể bảo huynh ấy tăng ca bắt người.
"
Bạch nhị lang gật đầu lia lịa, còn vô cùng hiếu thảo bước lên đỡ lấy cha mình.
Bạch lão gia không thấy được an ủi chút nào, hắn vô lực khoát tay: "Ta không bị ai lừa, chưa mua hạt giống lúa mạch, ta chỉ đùa với các con thôi.
"
Đôi mắt của ba đứa trẻ đồng loạt sáng lên, chói mắt như sáu trản đèn thắp bằng mỡ lợn vậy, trên mặt còn nở một nụ cười tươi rói.
Bạch lão gia đỡ trán, tiện tay che cả mắt đi.
Hắn hít sâu một hơi, ổn định tinh thần rồi mới hỏi: "Các con định bán cho ta với giá bao nhiêu?"
Bạch nhị lang không khỏi chống hông cười ha ha, tay vung lên đầy phóng khoáng, lớn tiếng nói: "150 văn một đấu, một văn cũng không bớt!"
Bạch lão gia:.
Đây là giá gốc mà!
Đây là giá gốc đúng không?
Bạch lão gia trừng mắt nhìn ba đứa trẻ trong chốc lát, đột nhiên lại thấy toàn thân thư thái, hắn cũng chống hông cười phá lên.
Ba đứa trẻ nghệt ra nhìn hắn, không chắc có phải hắn bị kích thích quá rồi không.
Bạch lão gia lại cảm thấy cả người thoải mái, hắn chống hông cười một lúc lâu, cười đến nỗi suýt chảy nước mắt, sau đó cúi đầu hỏi: "Cách này của các con là nghĩ ra từ hôm ở trong thư phòng đó?"
Ba đứa trẻ ngơ ngác gật đầu.
Bạch lão gia lại sảng khoái cười ha ha, sau đó vuốt ria mép của mình không ngừng gật đầu, "Tốt, tốt lắm!"
Hắn cúi đầu nhìn ba đứa trẻ đầy nghiêm túc, lại cười ha ha, sau đó khoát tay: "Lại đây đi, không cần ăn bánh ngọt uống trà nữa, chúng ta đến thư phòng nói chuyện.
"
Ba đứa trẻ nhìn nhau, mờ mịt không hiểu gì theo Bạch lão gia đến thư phòng.
Bạch lão gia ngồi lên ghế chính, bảo ba đứa trẻ tùy tiện chọn chỗ ngồi, sau đó cười hỏi: "Các con chắc chắn ta sẽ mua hạt giống lúa mạch của các con?"
Bạch Thiện Bảo liền đứng dậy nói: "Bác họ, người chờ con một chút.
"
Nói xong thì chạy nhanh chớp, Bạch lão gia đợi một hồi lâu cũng chưa thấy cậu quay lại, không khỏi hỏi Mãn Bảo, "Hắn chạy đi đâu vậy?"
"Hắn chạy về lấy ghi chép của bọn con," Mãn Bảo cũng thấy hơi lâu, "Nếu chú sang thư phòng bên kia uống trà ăn bánh, thì hắn sẽ không phải chạy về lấy.
"
Bạch lão gia:.
Hóa ra các con mời ta sang đó không phải để uống trà ăn bánh ngọt mà là bởi bên kia có ghi chép của các con sao?
Vừa dứt lời, Bạch Thiện Bảo đã thở hổn hển cầm một chồng giấy chạy về đây, giao cho Bạch lão gia, nói: "Đây là do tiên sinh dạy bọn con làm, bác xem đi ạ.
"
Bạch lão gia cúi đầu đọc thử, bên trên viết một số số liệu, chia làm hai phần, một phần là sản lượng lúa mạch của năm kia, một phần là của năm nay.
Nhưng cũng không có quá nhiều số liệu, phần lớn trong này là các câu phân tích, thậm chí Bạch lão gia còn thấy bút tích của con mình trong đây.
Bất kể những số liệu đó như nào, thì những thứ viết đằng sau cũng khiến người khá trải đời như Bạch lão gia vô cùng xúc động.
Ba đứa trẻ đồng loạt đưa ánh mắt sáng ngời nhìn Bạch lão gia.
Mãn Bảo nói bổ sung: "Chú Bạch, bây giờ hạt giống lúa mạch ngoài cửa hàng cũng bán 144 văn một đấu, tính như vậy thì hạt giống của bọn con cũng chỉ đắt hơn bọn họ nửa văn mỗi cân thôi, nhưng một cân mạch giống của bọn con lại có thể trồng được rất nhiều lúa mạch.
"
Bạch Thiện