Chu lão đầu châm thuốc, hút mấy hơi rồi gọi Chu đại lang tới, "Con và lão nhị đi suốt đêm đến nhà các bác con, ừm, trước đừng để cho bác hai cậu ba con biết, con cứ đi tìm bác cả, hỏi thử xem năm nay ông ấy thu hoạch thế nào, thật ra hai ngày trước chúng ta cũng nên đến thăm một chuyến rồi."
Chu lão đầu nhắc mãi câu này rồi mới nói: "Hỏi rõ ràng vào, nếu hạt giống ở bên đó cũng tốt, thì con nói thầm việc này với ông ấy, sáng sớm ngày mai chọn lúa mạch tốt nhất mang tới đây, đừng mang nhiều, mỗi người một gánh là được."
"Vậy bác hai và cậu ba thì sao ạ.."
"Để bác cả con quyết, ông ấy biết nên làm gì." Chu lão đầu nói: "Các con phải về thôn trước khi trời chưa sáng, cố gắng đừng làm cho người trong thôn thấy, mà thấy cũng không sao, cứ nói là mẹ con hết bệnh rồi, mấy bác của con tới nhà thăm.."
Chu đại lang gật đầu.
Chu lão đầu nói: "Nhớ kỹ, lúa mạch mang đến đây nhất định phải là loại chất lượng, phải nói rõ với bác cả con, đây là để Bạch lão gia ở thôn chúng ta dùng làm hạt giống, nếu không chất lượng thì chính là làm hỏng thanh danh của nhà họ Chu chúng ta.
Lão nhị, con cũng phải để ý kỹ."
Chu đại lang và Chu nhị lang cùng gật đầu.
Chu lão đầu hút một hơi thuốc, sau đó nói: "Bác cả bác hai con ta không lo, nhưng cậu ba của các con.."
Chu lão đầu bỗng cảm thấy đau eo.
Tiền thị thu lại tay từ trên eo của ông, Chu lão đầu cũng không dám nói xấu cậu em vợ tiếp, ho nhẹ một tiếng rồi khoát tay nói: "Được rồi, đi đi."
Tiểu Tiền thị lập tức vào phòng bếp chuẩn bị đuốc cho hai anh em, đây chính là chuyện có liên quan trực tiếp đến nhà mẹ đẻ của nàng, nàng châm cây đuốc vừa nhanh vừa chắc.
Phùng thị cũng vào giúp đỡ, thầm thấy hâm hộ vô cùng, nhà mẹ đẻ của nàng khá xa, bình thường chỉ có lúc ăn Tết và lễ trùng dương mới có thể về nhà thăm một lần.
Nàng cẩn thận nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi tiểu Tiền thị, "Đại tẩu, tẩu nói xem nếu cha mẹ muội tới đổi lương thực.."
Tiểu Tiền thị liền hạ thấp giọng cười nói: "Yên tâm đi, mẹ đã chuẩn bị xong từ trước rồi, trong phòng ta và đại ca muội có ba bao lúa mạch, đều là bao vẽ vòng tròn."
Ánh mắt Phùng thị sáng lên, động tác cũng nhanh hơn, nàng hạ thấp giọng nói: "Vậy mấy ngày này muội sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến."
Hà thị và Phương thị ôm con nên không tiện đi vào giúp đỡ, nhưng nghe thế thì cũng động lòng.
Năm ngoái lúc đổi hạt giống lúa mạch, các nàng đều không ngờ hạt giống này sẽ tốt như vậy, nên tuy rằng bọn họ có nói cho nhà mình một tiếng, nhưng thật ra nhà họ cũng không đến đây đổi.
Hà thị là vì nhà cách hơi xa, còn nhà họ Phương bên này là do mới kết thân, hai nhà còn chưa thân thiết đến vậy.
Hơn nữa, nhà họ Phương, nhà họ Hà, nhà họ Phương đều cảm thấy đây là nhà họ Chu đang khách sáo, chứ ai lại rảnh rỗi cố ý vác một bao lúa mạch đến đổi hạt giống chứ.
Nếu muốn trao đổi hạt giống, thì lúc thăm người thân mang đến một hai cân là được, trồng trong một góc ruộng để thử nghiệm là tốt nhất.
Con dâu hai ba bốn của nhà họ Chu vô cùng hối hận, lúc ấy không hề để bụng, ai ngờ chỉ thế mà đã chậm một bước dài.
Lúc này trong thôn đã có khá nhiều nhà sáng đèn, mọi người bắt đầu tắm rửa để đi ngủ.
Chu đại lang và Chu nhị lang nhận lấy cây đuốc rồi ra khỏi nhà, đi về phía thôn Tiền gia.
Từ thôn Thất Lí đến thôn Tiền gia xa hơn đến thôn Đại Lê nhiều, hơn nữa còn đi đường buổi tối, vậy phải đi ít nhất một canh giờ mới tới nơi.
Chu lão đầu chờ hai con trai rời đi xong mới nhìn về phía Mãn Bảo, hỏi: "Mãn Bảo, như vậy cũng được đúng không?"
Mãn Bảo: "..
Cha, người bảo đại ca nhị ca đi cả rồi mới hỏi con, người không thấy muộn rồi sao?"
Chu lão đầu có chút xấu hổ, khẽ ấn đầu bé xuống, nói: "Ta đây không phải chỉ đang hỏi con lần nữa cho chắc thôi hay sao?"
Mãn Bảo nói: "Yên tâm đi cha, chỉ cần hạt giống không có vấn đề gì là được."
Chu lão đầu vẫn có chút lo lắng, "Liệu nhiều hạt giống như vậy Bạch lão gia có thể dùng hết không? Đừng để đến cuối hắn thấy nhiều quá lại không mua nữa."
"Sẽ không đâu ạ, chú ấy cũng không mua để cho