Mãn Bảo khác với tất cả mọi người trên đời này, vì ngay khi bé còn là một đứa trẻ ngây thơ thì đã có Khoa Khoa đến bên cạnh bé.
Tiểu Tiền thị và Tiền thị là những người gần gũi nhất với bé, tiểu Tiền thị còn là người có thời gian ở chung với bé nhiều nhất, nhưng như vậy thì vẫn kém Khoa Khoa.
Bởi vì nó không có lúc nào là không ở bên cạnh Mãn Bảo.
Bất kể lúc đầu nó đến đây vì mục đích gì, thì Mãn Bảo cũng học được rất nhiều điều từ nó ngay từ khi còn nhỏ.
Cho nên suy nghĩ của bé, nói chính xác hơn là tư tưởng của bé có chút khác biệt với người ở thời đại này.
Bởi vì bé không chỉ tiếp thu sự giáo dục của nhà họ Chu, sự giáo dục của Trang tiên sinh và tri thức qua sự tiếp xúc với mọi người, mà bé còn được tiếp thu đủ các loại thông tin từ Bách Khoa Quán phía sau Khoa Khoa nữa.
Thậm chí sau khi diễn đàn mở ra, bé còn có thể thông qua diễn đàn biết quan điểm của nhân loại và những sinh vật trí tuệ phi nhân loại.
Chỉ là giờ bé còn nhỏ, nên cũng không nghĩ gì nhiều.
Sau khi bé đọc những bình luận trên diễn đàn thì mới biết hóa ra đa số các hành tinh trong vũ trụ đều là hình cầu, chúng nó luôn chuyển động xoay tròn, mà con người và tất cả mọi sinh vật khác đều đang sinh tồn ở ngoài mặt cầu, sở dĩ bọn họ không bị rơi xuống, là do một thứ gọi là lực hút hành tinh.
Thậm chí, lực hút của mỗi hành tinh còn không giống nhau.
Nhưng Trang tiên sinh không biết điều này, Bạch Thiện Bảo cũng không biết, tất cả mọi người trên thế giới này đều không biết.
Nhưng chính bản thân Mãn Bảo cũng không ý thức được điều này.
Bé chỉ là qua những tri thức biết được mà sinh ra một ít nghi vấn, nghĩ cái gì thì nói cái đó.
Nếu hôm nay Trang tiên sinh không nhắc đến đề tài này, có lẽ bé sẽ không bao giờ nói đến những lời kia.
Vẻ mặt Mãn Bảo đầy ngây thơ, mà Trang tiên sinh túm lấy tay bé lại suýt đã khóc thành tiếng, chính ông cũng không biết vì sao mình lại muốn khóc, ông chỉ thấy kích động quá thôi.
Trời ạ, đây là đệ tử của ông đó!
Thấy Trang tiên sinh chảy nước mắt, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo Bạch nhị lang đều sợ hãi, đỡ ông mà không dám nhúc nhích.
Bạch lão gia cũng hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Trang tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Trang tiên sinh xua tay, tỏ vẻ mình không có việc gì.
Nhưng Mãn Bảo lại thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi Bạch Thiện Bảo, "Có phải ta nói gì sai không?"
"Chắc là không," Bạch Thiện Bảo nhìn thoáng qua, cũng nhỏ giọng trả lời: "Ta thấy tiên sinh như đang vui ấy.
"
"Đúng vậy, tiên sinh đang rất vui.
" Trang tiên sinh không kìm được ngửa mặt lên trời cười to, có điều thứ quan trọng nhất bây giờ không phải cái này, quan trọng nhất là, "Vi sư quyết định, Mãn Bảo, Thiện Bảo, cả nhị lang nữa, các con phải tăng tốc độ học bài khóa, các con hẳn là phải càng đọc nhiều sách, học tập càng nhiều tri thức hơn, có lẽ chẳng mấy nữa đâu là các con có thể dạy lại vi sư rồi.
"
Vẻ mặt Trang tiên sinh đầy nghiêm túc tuyên bố "Tin dữ" này, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo há hốc mồm, hình như bọn họ còn chuyến đi Ích Châu.
.
Bạch Thiện Bảo yếu ớt nói: "Nhưng mà tiên sinh, bọn con còn phải quản lý nông trang nữa.
.
"
"Cũng đâu cần các con tự mình xuống ruộng, không phải các con có trang đầu sao?" Trang tiên sinh nói: "Sau này có việc gì thì các con cứ phân phó ông ấy là được, vừa lúc các con đã kiếm được nhiều tiền như vậy, thì để dành đi, sau này nếu nông trang có việc gì thì các con thuê người là được, các con sẽ không cần xuống ruộng nữa, có thể dành nhiều thời gian đọc sách hơn.
"
Ba đứa trẻ ủ rũ hạ vai, bởi vì lúc trước đã từng xuống ruộng thử làm việc không ít lần nên thật ra bọn họ cũng không còn thích thú với việc nhà nông như vậy nữa, nhưng Trang tiên sinh vừa nói câu này, bọn họ lại hơi muốn xuống ruộng làm việc là cớ làm sao?
Trang tiên sinh khẽ lau nước mắt, xin lỗi việc mình thất thố với Bạch lão gia, sau đó nói với ba đứa trẻ: "Tuy Mãn Bảo đã giải đáp trăn trở của ta, nhưng đề bài thứ ba vẫn tồn tại, các con không cần phải nghĩ các con muốn học theo học thuyết gì, các con có thể học hết, cũng có lựa chọn để học, nhưng