Chu ngũ lang nói: "Ví dụ như thôn của chúng ta, từ đây đi đến huyện thành sẽ phải ngang qua bốn cái thôn, đi bộ đến huyện thành mất tầm hai canh giờ, vậy chúng ta nhất định phải lên đường vào giờ Mão. Lúc chúng ta đến thôn tiếp theo ước chừng là giờ Mão hai khắc, nếu chúng ta đến trước lúc ấy, cũng nên dừng ở đầu thôn chờ người ta cho đến đúng giờ Mão hai khắc. Trước khi đi thì kêu một tiếng, nếu không ai trả lời thì nghĩa là không có ai muốn đi cùng, chúng ta liền có thể đi."
Các bạn nhỏ nghe đến vô cùng nghiêm túc, Mãn Bảo còn giơ tay nhỏ hỏi, "Vậy sao lần trước chúng ta đi lại không đợi người ta?"
"Lúc ấy nhà chúng ta đi nhiều người, không cần cố ý kết bạn đồng hành với người khác." Lúc ấy có Chu đại lang và Chu nhị lang là người lớn, Chu ngũ lang và Chu lục lang là thiếu niên, Đại Nha Nhị Nha cũng là đứa trẻ choai choai rồi, ai mắt mù đi bắt bọn họ chứ?
Chỉ là nếu đi một mình, hoặc chỉ có hai ba người lên đường, vậy kết bạn đồng hành thì cũng tiện cả người lẫn ta.
Như thế mà suy ra, đến mỗi thôn đều dừng lại một lúc ở đầu thôn, mà đa số các thôn dân khác cũng sẽ sớm đến chờ ở giao lộ. Dù sao một chuyến hôm nay, Chu ngũ lang và Chu lục lang đã biết được các thôn dân phối hợp tác chiến với nhau như thế nào.
Hắn vô cùng phấn khích nói với Mãn Bảo, "Ta và lục lang đều cảm thấy ngày nào chúng ta cũng có thể lên huyện thành họp chợ được."
Mãn Bảo thấy vui vẻ, liền chạy về phòng, từ chỗ Khoa Khoa lấy ra một túi kẹo đổ vào giấy dầu, qua loa quýt luýt bọc thành một gói rồi đưa cho Chu ngũ lang, trịnh trọng nói: "Ngũ ca, kế hoạch lớn kiếm tiền của chúng ta trông cậy cả vào huynh."
Chu ngũ lang rón rén mở ra nhìn thoáng qua, khó nén kích động, hay tay bưng giấy dầu nói: "Muội út, muội để một trăm cái."
Bởi vì hai người bị Chu tứ lang, Chu lục lang và một đám trẻ con vây ở giữa, mấy người lớn chỉ có thể nghe thấy lời bọn họ nói, chứ không nhìn được động tác của bọn họ, càng đừng nói đồ vật họ cầm.
Chu lão đầu cảm thấy tuổi của lão ngũ lão lục cũng không nhỏ, có thể suy xét đến tiền đồ và hôn sự, cho nên cũng nguyện ý buông thả bọn họ một chút, để cho bọn họ đi ra ngoài xông xáo một lần. Cứ cho là không thành công, thì cũng có thể mở mang thêm kiến thức, dù sao cũng không mất tiền.
Bọn Đại Đầu cũng biết, cửa làm ăn này bọn họ cũng có phần, ngũ thúc bọn họ kiếm tiền chính là bọn họ kiếm tiền, vì thế cũng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Chỉ có Chu tứ lang tràn đầu ưu thương, hắn chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, đừng nói tham gia, ngay cả tư cách tham dự thảo luận cũng không có.
Chu ngũ lang và Chu lục lang biết chuyện bán kẹo này không thể để cho cha mẹ biết, vì thế yểm hộ lẫn nhau cất đồ vào trong phòng bọn họ, giấu kĩ xong mới tiếp tục phấn khích nói về kế hoạch kiếm tiền của bọn họ.
Mãn Bảo đưa ra hết ý kiến này đến ý kiến khác, chẳng cần biết có đáng tin hay không, dù sao cứ nói ra trước đã, mọi người lại thảo luận sau.
Hệ thống không nhịn được nói ở trong đầu bé: "Ký chủ, trung tâm mua sắm của ngươi đã mở."
Mãn Bảo không thèm để ý "Ừ" một tiếng, tiếp tục cùng đám Chu ngũ lang nói chuyện bán giỏ hoa ngày mai.
Hệ thống im lặng một chút, đột nhiên chiếu ra trong đầu bé một thứ, là một cái chai trong suốt đựng nước màu xanh lục, Mãn Bảo cảm thấy rất đẹp, cuối cùng đã bị hấp dẫn lực chú ý.
Bé bừng bừng hứng thủ hỏi: "Khoa Khoa, đây là cái gì?"
Hệ thống nói: "Là một loại thuốc có thể trị bệnh của mẫu thân ngươi, chỉ cần một lọ là có hiệu quả."
Mãn Bảo mở to hai mắt nhìn, bất chấp việc mình đang nói chuyện với các huynh đệ, lập tức nói: "Ta muốn mua, ta muốn mua, Khoa Khoa mau mua cho ta đi."
Hệ thống nói: "Ngươi không có tiền."
Mãn Bảo ngẩn ngơ, vội vàng đi xem con số biểu thị giá mặt hàng này, phát hiện có rất nhiều số 0.
Mãn Bảo vô cùng tiếc hận, bả vai suýt chút nữa sụp xuống.
Hệ thống liền khích lệ bé: "Tuy rằng cần rất nhiều tích phân, nhìn có vẻ