Có tiền, Chu đại lang và Chu nhị lang định đi xem chút vải, bông và mấy loại hạt giống, đến nỗi những củ mài còn dư lại kia, bọn họ quyết định mang về rửa sạch sẽ rồi cắt lát phơi khô như lời Trịnh đại phu nói, sau đó lại mang đến hiệu thuốc.
Mãn Bảo cảm thấy quá rườm rà, chú chưởng quầy cũng đã nói có mấy nhà giàu sẽ mua nó làm dược thiện, bé liền kéo đám ngũ ca lục ca đến nha huyện.
Còn phất tay với Chu đại lang và Chu nhị lang, "Đại ca, nhị ca, các huynh cứ dạo chơi thong thả, đừng lo cho chúng ta."
Chu đại lang biết lão ngũ và lão lục đã quen thuộc với huyện thành, cũng không lo lắng cho bọn họ, dặn dò bọn họ trông kỹ mấy đứa trẻ liền đi với Chu nhị lang.
Mãn Bảo kiên trì bảo để lại xe đẩy tay và củ mài, tò mò đi theo Chu ngũ lang đến nha huyện.
Bé lớn như vậy còn chưa từng đi đến nha huyện đó, cho nên bé kiên trì không đi cửa nách phía sau nhà họ Phó, mà nhất quyết bắt Chu ngũ lang đi một chuyến cùng bé đến cửa chính nha huyện trước.
Nói thật, Chu ngũ lang cũng chưa từng tới gần nha huyện, trước kia hắn bán kẹo cho Phó nhị tiểu thư đều là trực tiếp đi đến cửa nách phía sau.
Hai bên cửa lớn nha huyện có hai nha dịch đang canh gác, ngay phía trên đó còn có một vách đá rất cao, bên trên dán không ít thông báo.
Từ sau khi đi học, Mãn Bảo thấy một chữ ở bên ngoài đều phải nghiên cứu nửa ngày, huống chi bây giờ còn nhìn thấy nhiều chữ như vậy.
Vì thế bé không màng sự ngăn trở của ngũ ca, bò xuống xe đẩy tay liền lịch bịch chạy lên xem.
Hai nha dịch canh cửa quay đầu nhìn sang, Chu ngũ lang căng da đầu đuổi theo, nhỏ giọng nài nỉ: "Mãn Bảo, tổ tổng nhỏ, ta về nhà chơi được không, không phải muốn đi tìm Phó nhị tiểu thư sao?"
Mãn Bảo không để ý tới hắn, kiễng chân nhìn thông báo dán trên vách đá, lẩm nhẩm từng chữ một: "Văn Trị đông dịch năm thứ năm, từ ngày 22 tháng 10 đến ngày 21 tháng 11, tổng cộng 30 ngày, cần xây dựng đê Bạch Mã ngăn nước, đắp đê đến đường quan ngoài huyện......"
Mãn Bảo lẩm nhẩm xong cảm thấy không đúng, đếm ngón tay nói: "Tháng sau còn không phải là tháng mười sao?"
"Đúng thế, làm sao vậy?" Hiển nhiên Chu ngũ lang cũng nghe không hiểu lắm.
Mãn Bảo liền chỉ dòng chữ cuối cùng nói: "Một hộ một đinh*, không được bỏ sót, phải phục dịch."
* Đinh: chỉ người con trai trưởng thành.
Chu ngũ lang ngẩn ngơ, nhìn thoáng qua thông báo, bế Mãn Bảo đi.
Mãn Bảo ghé trên vai hắn vẫy tay tạm biệt với hai nha dịch đang tò mò nhìn qua, còn tán gẫu với ngũ ca bé, "Ngũ ca, nhà của chúng ta ai đi phục dịch vậy?"
Chu ngũ lang rầu rĩ nói: "Theo quy củ, năm nay tới lượt tam ca."
Chu lục lang đang trông xe đẩy tay, cũng không biết bọn họ nói gì ở vách đá bên kia, thấy sắc mặt ngũ ca không tốt, nhỏ giọng hỏi Mãn Bảo, "Có phải muội chọc ngũ ca tức giận hay không?"
"Ta mới không nhé," Mãn Bảo không phục nói: "Ta ngoan vậy mà!"
Chu lục lang liền im lặng, trầm mặc đẩy xe đẩy tay đến cửa nách tòa nhà phía sau nha huyện.
Một đoạn thời gian trước Chu ngũ lang và Chu lục lang ngày nào cũng tới, gần đây cũng là lâu lâu lại tới, vì thế gã sai vặt đứng ở cửa nách đã sớm nhớ kỹ bọn họ.
Chu lục lang thuần thục nhét cho gã mấy viên kẹo, vì thế chỉ chốc lát sau liền có một nha đầu cầm túi tiền ra đây.
Nàng thấy Mãn Bảo còn a một tiếng, nói: "Sao lần này Chu gia tiểu nương tử còn tự mình tới đây?"
Mãn Bảo tò mò nhìn nàng, nha đầu nhỏ liền cười nói: "Tiểu nương tử không nhớ ta à? Lần trước mua lẵng hoa, ta cũng ở trên xe cùng tiểu thư nhà ta đó, ta tên là Thu Nguyệt."
Mãn Bảo lập tức hỏi, "Vậy có phải còn có một tỷ tỷ tên là Xuân Hoa không?"
Thu Nguyệt không nhịn được cười cong eo, nói: "Người đoán rất chuẩn, trong viện của tiểu thư chúng ta đúng là còn có một tỷ tỷ tên Xuân Hoa, lần này mấy người mang kẹo gì tới? Nói trước nhé, ăn không ngon chúng ta không mua đâu."
Chu ngũ lang liền cười đưa cho nàng một viên, nhỏ giọng nói: "Ăn ngon lắm, không giống cái lần trước, là loại mới đó."
Thu Nguyệt liền cho vào miếng ăn thử, vừa ăn vừa hỏi, "Nhà khác không có sao?"
"Không có, ta lấy được liền mang tới nhà ngươi trước, ta nghĩ nhị tiểu thư là khách hàng cũ, ra tay lại hào phóng, nên phải mang đến cho nhị tiểu thư nếm thử trước mới đưa cho người khác