Chu tam lang đang định thẳng lưng nhìn xung quanh một chút, một cái roi liền vút xuống đánh vào khoảng đất trống bên cạnh hắn, sai lại* quát: "Nhìn nhìn cái gì, mau làm việc đi, nếu hôm nay không thể làm xong đoạn này, ai cũng đừng nghĩ kết thúc công việc."
* Tạm hiểu là người trông coi lao dịch, Lại - chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến. (QT)
Chu tam lang lập tức gật đầu.
Mãn Bảo kêu to một tiếng, thấy tam ca không đáp lại, liền trèo lên cổ Chu ngũ lang, quay về phía đám người rú một tiếng nữa, "Tam ca -----"
Lần này sai lại cuối cùng cũng trông thấy mấy đứa trẻ, cầm roi chỉ về hướng này nói: "Này, mấy đứa trẻ kia, các ngươi làm gì đó?"
Cũng có lao đinh lặng lẽ ngẩng đầu lên xem, đám lao đinh đầy bụi đất mệt mỏi, Mãn Bảo không nhận ra bọn họ, nhưng thôn dân của thôn Thất Lí lại dễ dàng nhận ra bọn họ.
Đây là Chu ngũ lang và lục lang, đặc biệt là vị ngồi trên cổ kia nữa, còn không phải là bảo bối cục cưng nhà họ Chu đó sao?
Lập tức có người hô một tiếng, "Chu tam lang, đệ đệ muội muội của ngươi đến tìm ngươi này!"
Tuy rằng mấy sai lại đứng đây trông coi, nhưng cũng không nghiêm khắc đến nỗi không cho bọn họ nói chuyện, chỉ không cho bọn họ dùng mánh lới để lười biếng mà thôi.
Lần này Chu tam lang nghe rõ, bấp chấp bị đánh roi, lập tức ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đã thấy Mãn Bảo ngồi trên cổ lão ngũ, hắn mở to hai mắt nhìn, kêu một tiếng, "Mãn Bảo, sao muội lại tới đây?"
Sai lại liếc nhìn đám trẻ bên kia một cái, không vừa ý phất tay với Chu tam lang: "Đi mau, đi mau, cho ngươi mười lăm phút, đi nhanh rồi trở về làm việc."
Chu tam lang liên tục khom lưng cúi đầu tỏ ý cảm ơn, ném cuốc xuống chạy ra phía bên kia.
Mãn Bảo cuối cùng cũng nhận ra tam ca của bé trong đám người mệt mỏi đầy bụi kia, bởi vì bé thấy tam ca bé chạy về phía bé.
Mãn Bảo ôm lấy cổ Chu ngũ lang, thuần thục định trèo xuống, Chu lục lang vội vàng ôm bé xuống dưới.
Bạch Thiện Bảo vô cùng hâm mộ, quyết định lúc trở về cậu nhất định cũng phải bảo ca ca của Mãn Bảo cho cậu ngồi lên thử một chút, cậu chưa bao giờ được ngồi trên cổ người lớn cả.
Chu tam lang xông lên, đầu tiên là vui vẻ định ôm Mãn Bảo, nhưng nghĩ đến trên người mình toàn là bụi đất, lại thả tay lùi về, sau đó nhìn về phía Chu ngũ lang, "Lão ngũ, trong nhà xảy ra chuyện gì à?"
"Không có," Chu ngũ lang căng da đầu nói: "Mãn Bảo nói nhớ huynh, cho nên đến đây xem huynh, tam ca, ta, chúng ta cũng nhớ huynh, chắc huynh phục dịch vất vả lắm."
Không nói chỉ mấy ngày thôi mà người đã đen đã thêm một độ, cũng gầy hơn nhiều, da thịt trước đó khó khăn lắm mới dưỡng được đã mất hết.
Chu tam lang lại cười híp mắt, lắc đầu nói: "Không vất vả, thật là, trời lạnh như thế, Mãn Bảo không hiểu chuyện, sao các ngươi cũng không biết điều, đi đoạn đường xa như vậy......"
Chu tam lang lải nhải, theo bản năng sờ đến túi tiền, định lấy tiền cho Mãn Bảo về mua kẹo ăn.
Mãn Bảo đã nhanh hơn một bước lấy từ trong túi ra một viên kẹo, bóc giấy dầu ra nhét vào miệng hắn, vẻ mặt đau lòng kiễng chân sờ mặt hắn, "Tam ca, huynh gầy rồi."
Chu tam lang cong lưng, cảm thấy trong lòng vô cùng yên bình, nhưng hắn không giỏi ăn nói, chỉ biết liên tục lắc đầu, "Không vất vả, không vất vả."
Mãn Bảo tò mò nhìn bọn họ đào bùn đất ven đường, "Tam ca, các huynh đang làm gì vậy?"
"Sửa đường," Chu tam lang rất vui vẻ, nhưng lại không biết biểu đạt như thế nào, đành hăng hái nói chuyện phục dịch của bọn họ, chỉ vào hai con mương ven đường nói: "Nơi này nhiều nước, có thấy không, đường quan bây giờ gồ ghề lồi lõm, chính là do nước mưa không thoát ra được, làm hỏng mất đường. Bây giờ chúng ta cần đào hai con mương nhỏ này ra, lại lấp bùn vào hố, để nước thoát vào trong mương, đường sẽ không hỏng nhanh như vậy nữa."
Lại chỉ vào một dãy nhà tranh trên chỗ đất trống đằng xa, nói: "Đó là chỗ chúng ta ở, đều là dựng tạm, chúng ta phụ trách tám dặm đường quan, còn có thủy lợi ở gần đây, cho nên đều ăn uống ở chỗ này......"
Mãn Bảo nghe rất nghiêm túc, còn hỏi vài vấn đề, Chu