Nói thật ra, khí chất Dận Chân quả có vài phần mang cốt cách đế vương, bước chân vừa đến mọi thứ điều trở nên an tĩnh. Thân là chủ tử, muốn đến liền có thái giám thông báo nhưng hành vi Dận Chân trước nay đều nhanh nhẹn, dứt khoát nên thái giám vừa thông báo thì hắn cũng vừa vào, làm người khác chẳng có thời gian mà chuẩn bị.
Vì thế, mỗi khi Trang Uyển cảm thấy bên ngoài có động tĩnh truyền đến, hiển nhiên hiểu được Tứ gia đã trở lại. Gian ngoài truyền đến liên tiếp nhỏ vụn nện bước, Trúc Cầm thanh âm thấp thấp mà truyền đến:
"Phúc tấn, Tứ gia đã trở lại."
Trang Uyển không để bụng mà gật đầu, để Trúc Tương dìu nàng bước ra ngoài liền bắt gặp dung mạo nam nhân, thần sắc không được tự nhiên. Nhìn chung đã xảy ra chuyện gì, nhớ đến buổi chiều Thập tam a ca đến tìm Dận Chân, chắc hẳn là đã phát sinh điều gì... Trang Uyển chẳng biết điều gì, dìu đỡ Tứ gia ngồi xuống ghế, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà xoa xoa trán hắn.
"Thời tiết này bên ngoài lạnh, sao ngài không đội mũ "
Dận Chân nhắm mắt lại không hé răng nửa lời, nhưng cũng không có lẹnh nàng dừng động tác, Trang Uyển vẫn từ từ xoa từ trán xuống cằm hắn, lần lượt mà dùng khăn ấm xoa xoa lên mặt Dận Chân. Trúc Tương từ sớm đã dẫn đám cung tì lui ra ngoài.
Trang Uyển động tác chậm rãi, khăn lông không trong chốc lát liền lạnh đi, chần chừ không biết có nên gọi người đến đổi nước ấm hay không, bên này Dận Chân cuối cùng thở ra một tiếng thật dài, mở mắt nhìn Trang Uyển. Trong lòng chỉ sợ nam nhân này trong lòng có ý tưởng, Trang Uyển chỉ ôn ôn nhu nhu mà cười cười, kéo kéo tay Dận Chân:
" Tứ gia, người thay áo ra, đi bên ngoài sương lạnh sợ rằng đã bị ướt"
Lần này vị này Tứ gia thật ra rất phối hợp, nguyên bản hắn cũng nghĩ ngồi nghỉ một chút sẽ đi thay áo.
Thấy Dận Chân một tiếng cũng không nói ra, Trang Uyển cũng chẳng gọi người đến, chính mình đi theo hắn vào phòng. Trang Uyển đưa tay từ từ cởi bỏ từng khuy áo, đem áo ngoài, áo trong cởi ra.. cầm áo trong tay nàng rõ ràng nhận sự ươn ướt trên lưng áo, nhanh chóng lấy khăn lông thấm lau qua gương mặt cương nghị cùng thân thể trần trụi của Dận Chân.
Dận Chân nhìn chằm chằm vào tiểu phúc tấn trước mặt, thời điểm nàng cầm áo định mặc cho hắn thì Dận Chân nhanh tay hơn cầm áo mặc vào, chỉ để Trang Uyển thay mình buộc thắt lưng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Trang Uyển gọi người tiến vào dọn dẹp đồ đạc, ném cho Trúc Tương một ánh mắt, trong chốc lát liền có người tiến vào dâng cơm. Đều là thức ăn thanh đạm, giữa là canh cá đang còn rất nóng, hơi khói tản ra nghi ngút thơm nhè nhẹ.
Trang Uyển đứng dậy múc cho Dận Chân một chén, tất cả đều nên làm, nàng hiện tại rất là chờ mong người nam nhân này theo sự bố trí của mình. Nàng thực sự chẳng có hảo ý gì với Lý thị, càng không cần phải nói, Đức phi đã từng ở trước mặt nàng nhắc nhở qua nếu như lần này tiếp tục để Lý thị sinh hạ con trai thì danh vị Trắc phúc tấn ắt hẳn thuộc vể ả.
Đây là trò chơi, bất luận là Dận Chân hay Lý thị, Tống thị... Nếu đám thiếp thất quá an nhàn, ở thì rõ là nhàm chán, nhưng nếu nhàn cư vi bất tiện sinh dã tâm thì tốt nhất nên giáo huấn một phen. Vô hình chung, Trang Uyển đã nhận thức được cách sinh tồn trong thế giới này...
Chờ sau khi ăn xong, Dận Chân rửa mặt chải đầu xong, thấy tẩm cung không có người liền đi ra ngoài, thấy Trang Uyển đang ở trên bàn ghi chép sổ sách, đại khái là nàng đánh dấu kí hiệu