Ngẫu nhiên cùng nam nhân này ngọt ngào, cảm giác cơ hồ cũng không tồi. Hiện tại điều mà nàng nên làm chính là tranh thủ Dận Chân đang yêu thương mình mà đoạt đi tâm của hắn, càng thêm chú ý đến đích phúc tấn là nàng.
Trang Uyển quên mất đáy lòng chợt hiện lên một chút lạnh lẽo, cánh tay thon dài mềm mại mà quấn quanh ở đầu vai Dận Chân, một đôi mắt yếu ớt mà nhìn phu quân, hơi hơi cắn môi mang theo một tia kiên định làm Tứ gia hận không thể một ngụm cắn nuốt mỹ nhân vào bụng.
" Tứ gia, chàng thực sự yêu Uyển nhi sao?"
Dận Chân vốn không quá để tâm nữ nhân, nhưng không phải vì vậy mà hắn không biết nói lơi dịu ngọt, cúi đầu hôn lên môi hơi sưng của Trang Uyển, thì thầm:
" Đương nhiên, nàng là đích phúc tấn của ta, lại ngoan ngoãn dịu dàng..."
" Có hơn Lý thị không?"
Động tác Dận Chân chợt dừng lại, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo giống như không nghĩ đến Trang Uyển sẽ chất vấn hắn điều này. Ngay tức khí không khí như chững lại,mặt Dận Chân không biểu cảm còn Trang Uyển thì nhợt nhạt như đã đoán được đáp án. Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý niệm, bỏ qua biểu cảm cứng đờ của Dận Chân, nàng ôm lấy hắn tiếp tục nói.
"Uyển Nhi thì trước giờ vẫn một lòng với Tứ gia, ngay từ nhỏ lần đầu nhìn thấy Tứ gia, Trang Uyển lienefnnn
Lời này nói ra có chút đại nghịch bất đạo, nhưng Dận Chân một chút trách cứ nói cũng nói không nên lời, chỉ gọi nàng một tiếng:
"Phúc tấn."
"Uyển Nhi vẫn hy vọng được mãi ở cạnh Tứ gia, vì Tứ gia mà quản lý phủ đệ, vì Tứ gia mà hạ sinh đích tử..."
Ngừng một chút Trang Uyển thở dài, mắt dời sang hướng khác, mông lung nói tiếp:
" Nhưng tiếc là, từ đầu tới cuối trái tim Tứ gia chưa từng đặt ở chỗ Uyển nhi"
Trang Uyển si ngốc mà đem mặt dán ở lồng ngực Dận Chân, phảng phất như nữ nhân si tình, vòng tay ôm Dận Chân càng thêm siết chặt:
" Thiếp biết Tứ gia yêu thương Lý muội muội,vì dù sao muội ấy cũng sinh cho ngài nhiều hài tử. Thiếp luôn bỏ qua ghen tỵ, một lòng đối đãi với thê thiếp hậu viện, ngay cả nhưng đứa trẻ không phải do mình sinh ra vẫn chăm sóc, quan tâm.. Nhưng mỗi lần thiếp mơ thấy Hoằng Huy, nghe con hỏi" Ngạch nương, có phải A mã không thích Hoằng Huy không?" là thiếp lại thấy đau lòng, cảm giác nợ