Trang Uyển có chút trách cứ điểm điểm lên trán Dận Chân, trong phòng có chút nóng, mới vừa vào phòng Dận Chân còn ăn mặc y phục thật dày của thời tiết hàn khí nhưng mới ngồi bên cạnh nồi lẩu một chút đầu liền mồ hôi. Trang Uyển nghiêng nghiêng người, nghịch ngợm mà cười lên tiếng.
" Hư hỏng?!."
Dận Chân nheo nheo mắt, thanh âm hơi hơi nghẹn ngào mắng yêu, vừa nói vừa điểm nhẹ lên mũi Trang Uyển tiến sát lại muốn hôn môi nàng nhưng bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra.
"Tứ gia, vẫn chưa ăn xong."
"Ohhh. Chính là hơi đói bụng?"
Ánh mắt Dận Chân trở nên
thâm thúy, đôi bàn tay to đột nhiên đi xuống tìm kiếm, cơ hồ là hàm chứa vành tai Trang Uyển nói nhỏ.
"Nơi này? Buổi sáng bất tài uy......"
Bên ngoài còn có vụn vặt tiếng bước chân, Trang Uyển lập tức vươn ra ngón tay chặn lại môi Dận Châ, không cho hắn nói nữa. Gương mặt thoáng thẹn thùng vì xấu hổ, ánh mắt lưu chuyển, thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
"Ăn cơm trước......"
Dận Chân không phải nam nhân t*ng trùng thượng não, còn nữa, hắn lúc trước còn phân phó mọi việc đâu vào đấy.......
Nhắm mắt, chờ bản thân ổn định, Dận Chân mới đứng lên, trực tiếp cởi bỏ áo khoác ngoài, đưa cho Trang Uyển nhượng nàng giúp hắn thay áo. Nồi lẩu vẫn tiếp tục sôi sục, tư vị cay nồng
phiêu tán, Trang Uyển có chút tiếc nuối, nhưng ăn cay quá nhiều cũng không chịu nổi. Chưa kể còn dự toán sẽ bị nam nhân này lăn lộn...
Nghĩ cho cùng vẫn là ngoan ngoãn dùng cơm, thỉnh thoảng gắp cho Dận Chân vài đũa thức ăn. Mùi vị thịt dê nấu lẩu thanh ngọt, cay cay nồng nồng tuy thanh đạm nhưng Dận Chân thấy rất lạ miệng.
" lâu ngày ăn