Dận Chân lần đầu tiên thấy Trang Uyển làm trò trước mặt mình có chút kinh ngạc, hắn là A ca, nào có người khác ở trước mặt có hành vi thô thiển. Tứ gia trấn an tâm tình tiểu phúc tấn, nhẹ nhàng ôm nàng tiến vào trong thùng nước lớn. Đảo mắt nhìn, Dận Chân liền thấy Trang Uyển chân có ý đạp loạn. Dận Chân trong lòng biết bản thân vừa rồi đã dọa sợ nàng.
Nhìn Trang Uyển thẹn thùng xấu hổ đến sắp khóc, Dận Chân trước nắm cánh tay nàng, nhìn thấy bộ dáng còn muốn trốn tránh của Phúc tấn, hắn liền lên tiếng:
" Uyển nhi, qua đây."
Lời vừa ra khỏi miệng, Dận Chân lại là cũng sửng sốt, hắn chưa từng đối người nào nói chuyện ôn nhu như vậy, huống chi là nữ nhân. Thời điểm tiểu Phúc tấn mới vừa vào cửa Tứ gia, hắn nhìn Trang Uyển dáng người mảnh mai, đoan trang cẩn trọng liền nhíu mày, hậu viện khi đó liền nổi lên mấy lời bóng nói gió, xong việc phát giác mình làm sai, hắn cũng căn bản không để ý..
Trong lòng chần chờ nhưng lại nhịn không được vươn tay kéo Trang Uyển ngã và lòng ngực, lấy miệng ngậm lấy môi nàng lên tiếng:
" Ta đã nói cạn lời rồi, Uyển nhi nàng còn muốn tránh né?"
Lời này nói quả thực như dùng kẹo ngọt dỗ dành đứa trẻ, trong lòng Trang Uyển bất tri bất giác có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, cả ngày bị nam nhân đè nặng, môi răng bị liếm mút đến nóng rát, giữa hai chân vật nóng bỏng ngẩn lên đỉnh đỉnh trên bụng nhỏ..Trang Uyển mặt tức khắc một trận đỏ hồng.
" Được. Muốn tấy rửa nơi nào?"
Dận Chân không biết có phải hay không