Trang Uyển nguyên bản tưởng là trực tiếp xả, thấy nam nhân chủ động, có tâm hắn một cơ hội.
"Nhẹ chút, đau."
Vừa nói như vậy, Dận Chân thật ra nghiêm túc xem xét qua, dọc theo chỗ lọn tóc bị quấn quanh nhìn thoáng qua, liền phát hiện là trâm cài rơi một mảnh vướng vào chân tóc. Dận Chân thay đổi tư thế, đem đầu Trang Uyển hướng trong lồng ngực mình trong đè ép một chút, góc độ này đối với Trang Uyển mà nói cũng không mấy thoải mái, cái mũi nhỏ bị vùi vào trước ngực nam nhân, nàng không khỏi giật giật lại bị Dận Chân đè lại.
"Đừng động, đang tháo gỡ ra."
Nguyên bản không nghĩ đè nặng hắn, Dận Chân nói như vậy, Trang Uyển liền cố ý thả lỏng thân thể, đem trọng tâm chếch đi thân mình toàn bộ đè ép qua, ép tới mức Dận Chân đột nhiên không kịp phòng ngừa lui một bước, còn trâm cài còn quấn vài sợi tóc cũng vì hành vi của hắn mà nghạnh sinh xẩ đứt đoạn làm Trang Uyển đau đầu mà kinh hô ra tiếng.
"Làm do nàng lộn xộn."
Dận Chân bất đắc dĩ mà đỡ vai Trang Uyển, mắt nhìn trâm cài bị tóc quấn quanh đang nằm trong tay tiện đà ném sang một bên.
"Ai nha!"
Trang Uyển đột nhiên chống thân thể đứng dậy, trừng mắt nhìn trâm cài bị ném trên mặt đất, đây chính là câu trâm nàng thích nhất.
"Tứ gia sao lại ném trâm của thiếp?"
"Vì nó mới làm tóc nàng như vậy! "
Dận Chân không thèm để ý nói lời địa đạo.
" Đồ vật làm ra là để hầu hạ chủ tử, nay nó lại khiến chủ tử không thoải thì ném đi, có gì đau lòng?"
Trang Uyển thật ra có chút tiếc của, nàng vốn là người phía Nam, sinh ra ở một vùng cổ trấn, nên trong lòng hay hoài niệm, nhưng trở thành phúc tấn của Mãn triều không thịnh hành hàng hóa có nguồn gốc Hán tộc, đồ dùng của Tứ phúc tấn nhìn tới xem lui cũng chỉ còn mỗi cây trâm này.
"Nhưng nó khác những thứ khác!"
Mắt Dận Chân nhìn trâm cài, tự nhiên nhìn ra được hoa văn chạm trổ đúng là không bình thường. Bất quá hắn từ trước đến nay không phải trọng Mãn khinh Hán, đối với Hán học cũng rất chuyên tâm, chỉ là không nghĩ Phúc tấn nhà mình lại có suy nghĩ giống mình như vậy. Nhìn phúc tấn như vậy, hắn lại là càng nhìn càng hài lòng.
"Uyển Uyển nếu nàng thích như vậy, ngày mai ta sai Tô Bồi Thịnh tìm cho nàng"
Dận Chân ngữ khí rất là thư hoãn, kéo tay nắm lại giữ trong lòng ngực.
"Uyển Uyển đau lòng vì cây trâm cài, còn ra đau lòng vì nàng"
Nghe vậy, Trang Uyển thân mình bèn cũng mềm xuống, mềm mại mà đáp trụ trên bả vai Dận Chân, đối với hắn bên tai nhả khí như lan.
"Không bằng này căn đẹp nhưng không thu."
Đều như vậy, Dận Chân nào có không ứng. Nắm mềm mại vòng eo của Trang Uyển, liền cúi đầu áp lên môi nàng tới tới lui lui mà hôn, trên người dục hỏa nhưng thật ra