" Trong phủ thiếp không được lòng nhị nương nên khi gả đi không được mang theo nha hoàn thân cận"
Nếu nha hoàn không phải tâm phúc thì việc hiềm nghi hạ dược sẽ được gói gọn hơn.
Thông cảm? Dận Chân nhíu nhíu mày, thân thế Cảnh thị hắn biết rất rõ ràng, nhị phu nhân của Cảnh phù lén ức hiếp đích nữ của nguyên phối đã truyền trong thành ngoài trấn.
Cảnh thị nói như vậy, là từ trước đến nay liền quen thói bị khinh bỉ, vẫn là cố ý nói mát? Nghĩ đến Cảnh thị ban đêm xông vào thư phòng lại cho rằng mình thông minh, Dận Chân trực giác cảm thấy là có người sau.
Nghĩ như vậy, liền có chút ghét, lười đến hỏi lại.
"Nha hoàn nếu dùng không được việc
, chỉ cần bẩm báo Phúc tấn cho người đổi."
Dứt lời liền đứng lên đi ra ngoài, Tô Bồi Thịnh rũ mắt đuổi kịp.
"Tứ gia, nô tài vừa rồi thấy nha hoàn Trân nhi đến chỗ của Vũ cách cách. Tựa hồ Cảnh cách cách bởi vì cùng Vũ cách cách có qua lại nên người của Cảnh cách cách thường bị Vũ cách cách sai việc... sử......"
"Ừ."
Tô Bồi Thịnh xoay nhuyển đôi mắt, "Tứ Gia, có cần phải nha hoàn kia kéo đi hỏi một chút......"
"Nô tài ngươi đầu óc bị chó ăn sao."
Dận Chân mắt liếc mắt nhìn Tô Bồi Thịnh.
"Có người đến phòng bếp nhỏ hạ dược phúc tấn, thiết nghĩ trong phủ cũng cần chấn chỉnh. Đem người của phòng bếp cùng nha hoàn Nam Viện tra khỉ một lần, nếu không nói thật, liền hết thảy đánh chết."
" Lần này hạ chính là xuân dược, lần sau là cái gì?"
Thật mạnh phun ra một ngụm trọc khí, Dận Chân hẳn quyết tâm mà muốn đem việc Dự Châu tham ô an dân cứu tế vật tư bổ ra tới, nghĩ đến đường về bị ám sát cùng với việc Khang Hy gia án binh bất động, Dận Chân mày thật sâu nhíu lại.
Lại nói, mấy hôm trước Thái tử phi hoài thai 6 tháng bị sảy, Thái Tử giận dữ, may mắn đại phúc tấn cũng đã sinh được một nữ nhi, bằng không Dục Khánh Cung không thiếu được lại muốn giết người.
Liên tiếp sự tình kéo tới, mấy nhi tử trong tộc Ái Tân Giác La thành niên không có đích tử do chính thê sinh hạ.
Điều này không tránh được làm Dận Chân suy nghĩ...
Lại nghĩ đến Bát đệ Dận Tự, ngày càng lộ rõ hành động, mượn sức đại thần