Thời điểm Trang Uyển thức dậy, mặt trời đã lên cao quá đầu, bên ngoài Trúc Tương nghe thấy thanh âm liền bước vào tới.
"Chủ tử người tỉnh rồi."
Như cũ một ly trà súc miệng, Trang Uyển bủn rủn thân mình cuối cùng khá hơn một chút, dựa vào Trúc Tương ngồi dậy.
"Giờ nào rồi?"
"Đã là giờ Tỵ."
Trang Uyển sửng sốt, cư nhiên nàng lại dậy trễ thế này.
Nói thật, không biết là tinh lực của nàng có phải đã dùng hết trong lần sinh hài tử hay không. Vẫn là gần nhất nhật tử đến càng thêm thoải mái. Tật xấu ngủ nướng của Trang Uyển buổi sáng là ngủ ngon nhất nên miễn thỉnh an cốt để yên giấc. Nàng là đích phúc tấn, nàng là lớn nhất, một giấc ngủ đến giữa trưa trở thành thói quen rất bình thường, vì vậy nô tài trong
chính viện cũng tự giác tay chân nhẹ nhàng, sợ vừa lơ đãng đánh thức còn chủ tử đang ngủ. Cố tình Dận Chân cũng không nói cái gì......
Nghĩ đến được Dận Chân dung túng, Trang Uyển bất giác trong lòng hơi chùng lại, vội vàng dời đi lực chú ý.
"Hoằng An đâu?"
"Tiểu a ca sáng sớm đói bụng, ma ma vừa cho bú xong đã ngủ rồi thưa phúc tấn. "
Trúc Tương vui vẻ ra mặt mà dâng khăn lông, nhìn biểu tình Trang Uyển..
"Tứ Gia buổi sáng khi rời đi còn đến thăm tiểu a ca, cho thấy người rất thích đứa con này"
Tốt xấu gì cũng là hyết mạch thân sinh của hắn.
Trang Uyển nhìn Trúc Tương kia sáng lạn mà quá mức tươi cười.
"Như thế nào cười đến như vậy? Không còn chuyện gì khác?"
Nhưng không phải chờ Trang Uyển hỏi, Trúc Tương lập tức đáp
" Lý cách cách ngày thường được chủ tử khoan dung để được đi thăm hài tử. Cư nhiên lợi dụng khi Tứ gia ra cửa liền sờ soạng đi qua. Cũng may là sắc mặt Tứ gia vẫn bình thường, chỉ nói mấy câu đã đuổi về"
Đây là ý tứ Trang Uyển, rốt cuộc nàng là không kiên nhẫn nuôi con người khác, tuy rằng có thể bảo đảm hài tử