Một ngày đẹp trời, ánh mặt trời như bạc, chiếu xuống khung cửa sổ.
Lý Mạn từ trong mơ tỉnh lại, ngồi dậy, làm biếng duỗi thắt lưng thật mạnh, mở cửa sổ ra, một cơn gió mát thổi vào, mang theo tươi mát của núi rừng, khiến tinh thần người ta phấn chấn.
Rau trồng trong sân sau đã sinh trưởng lớn hơn so với mấy hôm trước, một hàng dây đậu giác leo quanh hàng rào, đã kết trái, mấy ngày nữa thì có thể ăn.
Nhớ đến đêm qua nằm mơ, Lý Mạn buồn cười, cười rộ lên, xoay người, nhanh nhẹn xuống giường, mang vớ, mang theo tâm tình vui vẻ, đi ra ngoài.
Mặt trời đã lên cao, chỉ thấy Lý Tiểu Ngũ đang ngồi xổm trước cửa chơi với mấy con gà con, cái trán vì phơi nắng mà toát mồ hôi.
Haizz, lại dậy trễ, sao không ai gọi nàng dậy vậy? Lý Mạn vuốt tóc rồi đi đến trước mặt Lý Tiểu Ngũ, trong sân yên tĩnh, chỉ biết những người khác đều đang bận rộn.
"Cho gà ăn sao? Còn heo con thì sao?"
Tiểu Ngũ đứng dậy, híp mắt cười nhìn Lý Mạn, ra vẻ lấy lòng, những gà con này là bảo bối của tỷ tỷ, trước khi đi đại ca có dặn hắn không được phép chơi đùa.
Biết hắn nghe không hiểu, Lý Mạn cũng không vội, mở sọt ra, nhìn mấy con gà con dường như có hơi ỉu xìu, tiếng kêu cũng không thanh thúy như ngày hôm qua, chắc là đói bụng, vì thế vội vàng vào phòng bếp, lấy một ít gạo ra.
Quả nhiên, mấy gà con này tranh nhau cướp hạt gạo trong lòng bàn tay nàng.
Lý Tiểu Ngũ nhìn nghĩ thật là thú vị, liền ngồi xổm xuống nhìn.
Rất nhanh, gạo trong lòng bàn tay đã hết sạch, vì thế Lý Mạn lại chạy vào phòng bếp, lấy thêm gạo để vào tay Lý Tiểu Ngũ, để hắn cho gà ăn.
Tiểu Ngũ rất hưng phấn, vừa rồi nhìn Lý Mạn cho gà ăn, tâm hắn thấy ngứa ngáy, vội