"Lớn lên xinh đẹp, da trắng, tay thon dài, thì là cô nương thanh lâu sao? Thật buồn cười, Mẫu Đan thôn chúng ta cũng xinh đẹp, da cũng trắng, tay thon dài, nói như vậy, nàng ta cũng vậy sao?" Hai tay Lý Thư chống nạnh, cười lạnh hỏi.
Hạnh Nương trợn tròn mắt, "Ta, ý ta không phải như vậy, hơn nữa, nàng, nàng sao có thể so với Mẫu Đan?"
Lý Mặc không để ý nàng ta, trực tiếp nói với thôn trưởng, "Thôn trưởng, đúng vậy là ta mua nàng, ta không thể nào mua trong thanh lâu, đương nhiên, nàng cũng không phải là cô gái người nhà bình thường - -"
"Ai u, ta cứ nói." Hạnh Nương như bắt được nhược điểm, lập tức kêu gào nói.
Lý Mặc ngay cả mí mắt cũng chưa từng nhìn nàng ta, tiếp tục nói, "Nàng là nha hoàn gia đình nhà giàu."
Lời vừa nói ra? Đồng loạt ánh mắt của mọi người đều nhìn Lý Mạn.
Lý Mạn khó xử, mọi người nhìn nàng làm gì? Chẳng lẽ những người này có hoả nhãn kim tinh, có thể nhìn ra nàng là linh hồn đến từ thế giới khác sao? Nên buổi tối hôm đó tính hành hình nàng?
Lý Mặc nắm tay nàng, nắm thật chặt, lại nói, "Cụ thể ra sao ta cũng không rõ, chỉ biết là cả nhà giàu đó chẳng biết phạm lỗi gì, cả nhà bị lưu đày, nô tài nha hoàn trong nhà đều bị bán, vừa lúc, ngày ấy ta đi chợ gặp được, liền mua nàng."
"Ah." Mọi người gật đầu, thì ra là như vậy, ở sông thần nữ cũng không tính gì ngạc nhiên, có một gia đình bên thôn Triệu mua một nữ nhân trong gia đình giàu có bị phá sản.
Hơn nữa, mọi người đều nguyện ý mua những nữ nhân như vậy, xuất thân từ nhà giàu, dù là nha hoàn, nhưng cũng so với những cô nương nhà bình thường biết lễ hiểu chuyện nhiều hơn, chỉ là, cơ hội như vậy không nhiều, không thể không nói, Lý Mặc thật may mắn, thậm chí có cơ hội bắt gặp chuyện như vậy, mua được một nữ nhân vừa lòng.
Những ánh mắt người đó từ chán ghét, trong nháy mắt chuyển sang hâm mộ, trong lòng Lý Mạn hoảng sợ, đây là muốn gì? Nàng chưa từng nói một lời, thì nhìn nàng làm gì?
"Nha hoàn nhà giàu?" Hạnh Nương thế nào cũng không