A, lá gan hình như hơi lớn, con mắt còn dám đánh giá hắn?
Lý Ngôn không dấu vết nhướng nhướng mày, mở ra tủ lớn, lấy ra từ bên trong một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này, không phải Tiểu Ngũ, mà là Lý Thư bê theo cái thùng nước ấm nhỏ vào.
Vừa vào phòng, đã để thùng nước ở giữa phòng, hung hăng nhìn về phía Lý Mạn, "Nước cho ngươi tắm rửa." Nếu để cho người khác biết hắn bê nước cho vợ tắm, chắc chắn là không còn mặt mũi đâu nữa, nhưng trong lòng hắn rất vui.
"Đệ có khí lực như vậy thì bê bồn tắm ở Đông phòng đến đây đi." Lý Ngôn trừng mắt liếc đệ đệ một cái, rõ ràng trong lòng nhớ thương người ta, lại bày ra bộ mặt thối như vậy, làm cho người ta muốn bỏ chạy.
Lý Thư cũng rất nghe lời, nhanh như chớp chạy ra ngoài, bê một bồn gỗ lớn vào, vừa để xuống liền ngoắc Lý Mạn, "Lại đây, tắm rửa. "
Hắn là kêu chính mình tắm rửa? Tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng theo hành động của bọn họ, Lý Mạn cũng đoán được tám, chín phần, nhưng mà, có hai người bọn họ ở trong phòng, nàng tắm làm sao được?
Thấy nàng bất động, một bộ dáng ngây ngốc mờ mịt không biết làm sao, Lý Thư vội vàng xông lên phía trước muốn lôi Lý Mạn, kết quả bị Lý Ngôn kéo lấy cánh tay, xoay người đẩy ra khỏi cửa.
" Nhị ca, người làm sao vậy?" Lý Thư rất không cam tâm, làm sao đẩy hắn ra?
"Đứng ra một bên." Lý Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tam đệ lỗ mãng như vậy, khẳng định sẽ dọa sợ tiểu nữ nhân kia, đẩy Lý Thư ra, Lý Ngôn cũng vào phòng, mà là đứng ở, chỉ vào bồn tắm kia, nước ấm, còn có bộ quàn áo, ôn hòa nói, "Ngươi tắm rửa, rồi mặc bộ quần áo sạch sẽ kia vào, một lúc nữa sẽ ăn cơm."
Nói xong, lại giúp Lý Mạn đóng cửa phòng.
Lý Thư ở bên cạnh nhìn nhị ca dịu dàng săn sóc tiểu nữ nhân, cảm thấy thực ủy khuất, hắn còn giúp bê nước lấy bồn đó, như thế nào việc nặng hắn đều làm liền