“Đại ca, huynh ngủ còn mang theo gậy chi vậy?”
“Hả?” Lý Mặc nghi hoặc, đầu giường nơi phía xa lò sưởi, Lý Ngôn đã phì cười một tiếng.
Mặt Lý Mặc càng hồng hơn, ho nhẹ một tiếng, hướng Tiểu Ngũ nói, “Còn sớm, đệ ngoan ngoãn ngủ tiếp đi”.
“Không có gậy thật sao? Vừa rồi còn đụng đến cánh tay đệ.” Tiểu Ngũ vươn hai tay chống người lên, cẩn thận đánh giá Lý Mặc, rất muốn xốc chăn lên nhìn thử.
Phốc -- Lý Ngôn lại không nhịn được bật cười thành tiếng, lúc này, Lý Thư cũng mơ hồ mở to mắt, “Gì mà gậy với không gậy?”
“Đệ hỏi đại ca đi.” Lý Ngôn cười nói.
Lý Thư thật sự là muốn hỏi, cũng không mở miệng, đã bị Lý Mặc quát lớn, “Ngủ.”
“Sao?” Lý Thư bị rống không hiểu ra sao, hơn nữa, trời gần sáng, cũng ngủ không được, hắn liền chạm chạm Lý Họa bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Tứ đệ, đại ca bị gì thế?”
Kỳ thật ở thời điểm Tiểu Ngũ kêu đại ca Lý Họa cũng đã tỉnh, hắn đương nhiên cũng biết gậy trong miệng Tiểu Ngũ là xảy ra chuyện gì? Nhưng loại chuyện này không biết nên nói thế nào với Tam ca.
“Tam đệ, ngủ tiếp một lúc nữa đi.” Lý Ngôn nhẹ nhàng cười nói.
Lý Thư rầu rĩ hừ một tiếng, nghiêng người tính ngủ tiếp.
Câu mắng vừa rồi của Lý Mặc làm Tiểu Ngủ cũng không dám hỏi lại, ngoan ngoãn nhắm mặt lại ngủ.
Mà chính Lý Mặc, sau khi răn dạy bọn đệ đệ ngủ, chính mình lại ngủ không được, không chỉ có trời sắp sáng, hạ thân hắn quần dính nhớp nháp vào trên người cũng thập phần khó chịu.
Xốc chăn lên, động tác hắn rất nhẹ đứng dậy rời khỏi giường, sau đó, đi đến bên cạnh chiếc rương lớn, tìm một cái quần mới, chuẩn bị đi ra ngoài, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng của Lý Ngôn.
“Đại ca, trời còn sớm, sao huynh không ngủ thêm.”
Lý Mặc quay đầu, đã thấy nhị đệ Lý Ngôn nằm ở phía đầu giường đặt phía xa lò sưởi, một tay chống hàm dưới, ánh mắt trêu cợt nhìn mình chằm chằm.
Nhị đệ thật là xấu xa, rõ ràng cái gì hắn cũng biết còn muốn hỏi như vậy, “Không ngủ, cái cuốc hôm qua hỏng rồi, ta đi ra ngoài sửa.” Lý Mặc nói xong, liền kéo cửa phòng, bước nhanh ra cửa.
Phía sau, Lý Ngôn xem bộ dáng chật vật của đại ca, nhếch miệng, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lý Mặc ra cửa, vội vàng đi nhà xí hướng hậu viện.
Phòng phía tây, Lý Mạn nghe thấy âm thanh cách vách, lập tức ngồi dậy, ngại không dám ngủ tiếp.
Suy nghĩ một đêm, nàng rốt cục nghĩ kỹ rồi,