Ván giường cứng rắn, đệm chăn có mùi lạ, nhưng Lý Mạn cuối cùng vẫn nằm xuống, nàng ngủ rất say, gần như ngay cả mơ cũng không có, ngày hôm sau khi tỉnh lại, mặt trời đã muốn lên cao, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ gỗ nhỏ chiếu vào phòng.
Nàng ngồi dậy, nhìn phòng rách nát, còn có chút hoảng hốt.
Trí nhớ chầm chậm quay lại, ở cửa bệnh viện, nàng gặp được mẹ của người đàn ông đã giúp nàng cùng một người phụ nữ có thai tuổi còn trẻ tới kiểm tra thai, biết được chồng mình cùng nữ nhân khác sinh đứa nhỏ, nàng còn chưa kịp giải thích, mẹ anh ta đã chửi ầm lên, mắng nàng làm hỏng hạnh phúc gia đình người khác, mắng nàng sẽ không bao giờ đẻ được con, thậm chí ở giữa đường nhân lúc nàng không để ý đã đẩy mạnh nàng vào dòng đường đầy xe cộ.
Lý Mạn lắc mạnh đầu, trí nhớ lúc sắp chết tàn khốc như vậy, nàng không muốn nghĩ tới nữa, nàng biết nàng xuyên qua, có được một sinh mạng mới, nên bắt đầu một lần nữa.
Giữ vững tinh thần, Lý Mạn xuống giường, mở tủ lớn ra, ở bên trong tìm kiếm một trận, rõ ràng có quần áo nữ nhân a.
Có lẽ là ngày hôm qua nam nhân kia rất không cẩn thận, lấy sai rồi đi.
Lý Mạn lấy ra một bộ quần áo vải thô của nữ nhân, nhanh chóng thay, vừa người vô cùng.
Để bộ quần áo nam trang tối hôm qua mặc vào tủ, Lý Mạn lúc này mới dám ra ngoài.
Trên cái ghế ngồi ngoài cửa, Tiểu Ngũ Tử nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức quay đầu, nhìn thấy Lý Mạn đứng ở, hắn xấu hổ đứng lên, giương mắt nhìn nàng, miệng nhẹ nhàng hô, "Tỷ tỷ."
Trong sân thực im lặng, Lý Mạn liền hỏi, "Chỉ có một mình ngươi sao?"
Tiểu Ngũ Tử nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, chỉ nhếch miệng ngốc cười.
Lý Mạn cũng không ngại nở nụ cười, nhìn sắc trời, hẳn là buổi trưa, người nhà này nên đi ra ngoài làm việc chứ?
Như vậy cũng tốt, nàng sẽ có nhiều thời gian