Tiệc rượu bày ra trong khách sảnh thuyền quan, Mã Hùng và Phương Viên đều đã lên bờ chuẩn bị cho đại yến ngày mai, chỉ còn mấy người cùng một phe ngồi vây quanh bàn.
Tả Thi, Nhu Nhu, Chiêu Hà đều đặc biệt chăm chút làm dáng, khiến cho cả Trần Lệnh Phương, Hàn Bách và Phạm Lương Cực nhìn mà mục quáng thần mê, rượu chưa uống đã say đến ba phần. Sau mấy tuần tửu, Trần Lệnh Phương và Phạm Lương Cực bắt đầu cường ngôn đại phát khiến cho không khí mỗi lúc một thêm náo nhiệt.
Tả Thi và Nhu Nhu hai bên tâm đắc trò chuyện qua mặt Hàn Bách, khiến cho ma tính trong người chàng rục rịch phát tiết. Nghĩ đến việc có thể chiếm hữu người nghĩa tỉ tuyệt sắc, dục hỏa trong lòng mỗi lúc một dâng lên đến mức không thể chịu nổi. Trong lúc lơ mơ, chợt nghe thấy giọng Chiêu Hà: “Nghe nói tướng thuật Phạm tiên sinh thiên hạ vô song, không biết có thể xem cho Chiêu Hà không?”.
Hàn Bách giật mình tỉnh lại, không ngờ Chiêu Hà vốn luôn khép nép trước mặt Trần Lệnh Phương, nay lại táo gan đề nghị như vậy. Nghĩ một lát chàng mới hiểu, Chiêu Hà chính đang muốn Phạm Lương Cực nói về nàng ngay giữa bữa tiệc, để tất cả biết được nỗi khổ của nàng. Cả những đeo đuổi của Hàn Bách với nàng cũng khiến Chiêu Hà sinh ra bất chấp, muốn biết vận mệnh tương lai của mình. Nàng đã bị giày vò đến hết mức rồi, còn có gì phải sợ nữa?
Tả Thi và Nhu Nhu đều cùng ngạc nhiên, ngây ra nhìn vào Chiêu Hà.
Trần Lệnh Phương cũng sững người, ánh mắt quắc lên lườm Chiêu Hà một cái, đoạn lập tức trở lại bình tĩnh, cười ha ha: “Không ngờ Phạm huynh lại có nhiều hứng thú tương đồng với lão phu như vậy. Lão phu cũng thích nhất là nghiên cứu tướng số đó!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Tả Thi và Nhu Nhu nhìn nhau, vừa kinh ngạc vì sao Chiêu Hà biết được chuyện mà họ không hề hay biết, vừa nghĩ thì ra Trần Lệnh Phương lại yêu thích những tiểu thuật giang hồ đến vậy, chẳng trách lại mê tín như thế.
Hàn Bách và Phạm Lương Cực lại thầm hốt hoảng, nghĩ bụng lần này chắc gặp nguy rồi! Ai biết được Trần Lệnh Phương lại nghiên cứu cả tướng số, lão Quỷ Cốc đệ tử giả Phạm Lương Cực làm sao còn đường múa mép khua môi đây?
Phạm Lương Cực gặng ho một tiếng, mượn Đạo mệnh tẩu che đi vẻ hốt hoảng trong lòng, đôi tặc nhãn nheo tít lại: “Nói đến kỳ thuật, tạm thời có thể ta không bằng ông, nhưng tướng đạo ấy mà, ông vĩnh viễn không bằng được một góc của ta!”.
Hàn Bách rùng mình: “Tử lão quỷ nhà ông, sao lại có thể nói hay như thế không biết!”.
Trần Lệnh Phương cười lớn, bộ dạng hớn hở: “Phạm huynh tự tin như vậy, hẳn là có tướng thuật kinh người, thật khiến lão phu vui mừng không biết nói thế nào! Huynh nhất định phải chỉ cho lão phu con đường sáng, giúp lão phu gặp cát tránh hung!”.
Phạm Lương Cực lẳng lặng: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Quỷ Cốc Chi Phái ta có quy định mỗi lần chỉ có thể xem cho một người, xem xong một trăm ngày sau mới được xem cho người thứ hai. Qúy phu nhân đã đưa ra yêu cầu trước, thứ lỗi ta không thể xem ngay cho Trần huynh được, chỉ có thể nói với phu nhân hai câu!”
Hàn Bách thiếu chút đập bàn khen hay, không chỉ giỏi chạy bằng chân, cả tài trốn tránh bằng miệng của Phạm Lương Cực cũng là thiên hạ vô song!
Trần Lệnh Phương thất vọng: “Nếu đã như vậy, lão phu không dám miễn cưỡng!”
Rồi mặt mày lại hớn hở: “Xem không được, dạy có thể chứ? Trong tướng thư có mấy câu: Xem tướng mặt không bằng nhìn thần thái, nhìn bên ngoài không bằng xem xương cốt. Hai câu này nghe thì rất có đạo lí, nhưng khi vận dụng lại không biết bắt đầu từ đâu, xin Phạm huynh chỉ giáo!”
Hàn Bách thầm than, lần này còn thê thảm hơn xem tướng rồi, Phạm lão quỷ lấy gì mà dạy người ta đây?
Trong lòng Phạm Lương Cực đã chửi khắp mười tám đời tổ tông Trần Lệnh Phương, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ ung dung đạo mạo: “Mấy câu ấy thì có đạo lý gì chứ? Chẳng qua là thuật sĩ giang hồ cố tình bịa đặt cho có vẻ cao thâm khó đoán, Trần huynh đã bị lừa rồi!”.
Trần Lệnh Phương líu lưỡi: “Cái gì mà thuật sĩ giang hồ, đây là bốn câu mở đầu trong kinh điển Tướng lâm chiêm tinh mà?”.
Phạm Lương Cực không làm thì thôi, đã làm là không chịu thua, nhả một luồng khói thổi lên mặt Trần Lệnh Phương, điềm nhiên: “Cái gì mà chiêm với tinh, ta thấy chẳng chiêm được cái cóc khô gì hết!”.
Trên mặt Chiêu Hà lộ vẻ kính phục không giấu diếm, bụng nghĩ Phạm thần tướng quả nhiên không giống với lũ thầy bói ba hoa, ngay cả tướng học kinh điển cũng chẳng coi ra gì!
Chẳng trách còn biết cả việc mình thích nuôi chim đỗ quyên!
Trần Lệnh Phương bụng vẫn còn đầy nghi ngờ: “Vậy phiền Phạm huynh chỉ điểm cho ta nên đọc tướng thư nào, để tránh ta đi sai đường!”.
Phạm Lương Cực có hiểu gì mấy thứ tướng thư, liền đảo đảo hai mắt, nói bừa: “Những tướng thư ấy có gì hay ho mà đọc, đốt đi còn bực phải dọn tro nữa là!”.
Trần Lệnh Phương cắn răng quay sang Chiêu Hà: “Chiêu Hà, nhường quyền xem tướng trước của nàng cho ta nhé!”
Chiêu Hà tủi thân cúi xuống, bất đắc dĩ gật đầu. Phạm, Hàn hai người nhìn mà phẫn nộ, thiếu chút nữa ra tay giáng cho Trần Lệnh Phương một cái tát.
Trần Lệnh Phương nhìn sang Phạm Lương Cực, nghiêm trang nói: “Phạm huynh xem cho quá khứ của lão phu trước vậy!” Lão đúng là hồ li thành tinh, biết nếu nói về tương lai thì có thể tùy ý đơm đặt, nhưng nếu truy nguyên quá khứ thì ai cũng không thể giảo biện được.
Nhất thời cả khoang thuyền im phăng phắc.
Tả Thi và Nhu Nhu khi ấy đều đã nghe ra Phạm Lương Cực đang bày chuyện, bất giác cùng thấp thỏm lo lắng, sợ lão quá đà không thoát ra được. Còn Hàn Bách thì đã hối hận từ lâu.
Chỉ một mình Chiêu Hà vẫn tỏ ra rất tin tưởng Phạm Lương Cực.
Phạm Lương Cực hít mấy hơi thuốc rồi đột nhiên hét lên: “Giơ tay phải ra!” Trần Lệnh Phương giật mình giơ cao tay phải rồi lại nhanh chóng hạ xuống.
Phạm Lương Cực nhăn tít mày vẻ suy nghĩ, rồi mở miệng nói liền một mạch: “Trần huynh trước khi hai mươi tám tuổi khổ hết chỗ nói, sau năm hai tám tuổi tuổi vận quan thông suốt, thuận buồm xuôi gió cho đến năm bốn chín tuổi, ta nói có sai không?”.
Trần Lệnh Phương ngây người kinh hãi: “Phạm huynh làm sao có thể nhìn ra được?”
Trần Lệnh Phương tướng mạo không tồi, nhưng thế lông mày lại hẹp mà không sáng, một điểm đại kỵ trong nhân tướng học, các thầy tướng vì thế đều phán lão đến năm ba mốt tuổi lộc mệnh mới phát. Chỉ mấy câu vừa rồi của Phạm Lương Cực đã có thể thấy công phu tướng thuật người này vượt xa tất cả những thầy tướng mà lão gặp trước đây! Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Phạm Lương Cực đắc ý: “Thiên cơ bất khả lộ, trừ phi ông nhập môn, bằng không đừng hòng moi được mấy chữ của ta!”.
Hàn Bách thở phào, thầm nghĩ với pháp nhĩ của lão quỷ này, những câu chuyện trong Trần phủ hai năm qua hẳn đã lọt hết vào tai, am hiểu về quá khứ của Trần Lệnh Phương giờ đây thậm chí còn hơn cả chính Trần Lệnh Phương không chừng!
Tả Thi và Nhu Nhu cũng nghĩ ra điều đó, cúi đầu xuống cố nhịn cười, nỗi bức bối làm hai người toát cả mồ hôi.
Chiêu Hà tán thưởng: “Phạm tiên sinh đúng là tướng pháp như thần!”.
Phạm Lương Cực đắc ý: “Trần huynh từng ba lần bị nạn, lần đầu tiên là năm tám tuổi, chút nữa chết đuối ở một con sông. Lần thứ hai là năm ba mươi tuổi, trượt chân ngã xuống bậc đá, ta thấy ít nhất cũng phải nằm liệt mười ngày. Lần thứ ba là năm ba lăm tuổi, bị người ta chém một đao ở vai trái, vết sẹo đó tuyệt đối không ngắn hơn ba thốn!”.
Trần Lệnh Phương tròn mắt, vụt thở ra một hơi dài: “Phạm huynh đúng là tướng đẩu thiên cổ đệ nhất kỳ sĩ, Trần mỗ xin bái phục sát đất, không biết Phạm huynh có thể thu ta làm đồ đệ được không?”.
Phạm Lương Cực cười cười: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, môn phái ta mỗi đời chỉ được truyền cho một người!”.
Trần Lệnh Phương khẩn thiết: “Vậy huynh hãy truyền cho ta đi!”
Phạm Lương Cực lắc đầu: “Huynh lại chậm mất rồi, hôm qua ta vừa thu nhận một đồ nhi, chính là Chuyên sứ đại nhân này đó”. Nói rồi lão gõ gõ tẩu thuốc lên đầu Hàn Bách, nghiêm giọng: “Còn không mau gọi một tiếng sư phụ ta nghe!”.
Hàn Bách lòng chỉ muốn đem lão trộm già bỏ rọ trôi sông, ngoài mặt vẫn phải làm tròn bổn phận, cúi đầu cung kính: “Lão sư phụ tại thượng, xin nhận một lễ của đồ nhi!”.
Tả Thi và Nhu Nhu cuối cùng cũng không nhịn được, nhân lúc Trần Lệnh Phương thất vọng ngây người nhìn Phạm Lương Cực liền bưng miệng cười rung cả người, nỗi khổ phải ghìm nén ấy thật không lời nào tả xiết!
Trần Lệnh Phương thở hồng hộc mấy hơi, vẻ căng thẳng nói: “Vậy Phạm huynh xin chỉ điểm cho lão phu sau này nên đi con đường nào?”.
Phạm Lương Cực trợn mắt vẻ uy nghiêm: “Trước mắt Trần huynh còn một kiếp đại nạn, e rằng khó qua được!”.
Trần Lệnh Phương biến sắc: “Có cách hóa giải không?”.
Phạm Lương Cực lắc đầu than thở: “Niệm tình ta và huynh đi chung một thuyền, đồng châu cộng tế, xét chút duyên phận này, ta mặc kệ giảm thọ bảy bảy bốn chín ngày vì tiết lộ thiên cơ cũng phải nói cho Trần huynh cách hóa giải, khiến huynh gặp họa đắc phúc, quan lộ đăng đồ”.
Trần Lệnh Phương mừng rỡ: “Vậy ta xin rửa tai lắng nghe!”.
Phạm Lương Cực lắc đầu nói to: “Không được!”
Trần Lệnh Phương ngạc nhiên: “Huynh không nói ra, lão phu làm sao hóa giải được kiếp nạn đây?”.
Lão Đạo vương lẳng lặng: “Trần huynh sao vậy? Thiên cơ làm sao có thể đến tai người thứ ba?”.
o0o
Cốc Nghi Thanh hai chân vòng qua quắp chặt thắt lưng Bất Xá, chẳng khác nào tư thế nam nữ giao hoan!
Song Tu đại pháp có nguồn gốc từ mật thuật Thiên Trúc, chuyên về nguyên lý nam nữ chi đạo, vì thế luyện thuật pháp này bắt buộc phải là đôi phu thê, hai người đồng tâm mới có hy vọng tu thành. Song Tu tâm pháp lại càng quái dị tuyệt luân, hoàn toàn do phía nữ chủ động dẫn dắt, vì thế mà Bất Xá tận khi luyện thành đại pháp cũng không biết Song Tu tâm pháp lại yêu cầu nam nhân hữu tình vô dục, còn nữ nhân lại hữu dục vô tình, dẫn đến sự hiểu lầm hai mươi năm đằng đẵng.
Một chưởng Cốc Nghi Thanh đánh vào trước ngực, tuy nói là chỉ vận năm thành công lực song sức mạnh đâu có thể xem thường! Tuyệt đỉnh cao thủ như Bất Xá đâu dễ bị nội thương, nhưng nếu thực sự bị thương thì hậu họa lại vô cùng nghiêm trọng. Cốc Nghi Thanh vì vậy, dù biết rõ cường địch đang bao vây vẫn bất chấp sĩ diện thi triển Nam nữ tương tu đại pháp, mượn thế nam nữ giao hoan để truyền công lực cho phu quân, một mặt giữ cho nội thương của Bất Xá không xấu đi, mặt khác có thể cho Bất Xá mượn tạm chân khí của bà để ứng phó cường địch.
Chỉ cần hai người chạy thoát, bà sẽ không do dự hiến dâng thân xác cho ái lang liệu thương!
Dung nhan tuyệt mỹ của Cốc Nghi Thanh hiện rõ vẻ xuân tình mê người, cặp môi mọng thơm dính chặt lấy môi Bất Xá.
Trên mặt Bất Xá lại tràn đầy vẻ trang nghiêm thánh tiết, ra sức hút lấy luồng tiên thiên chân khí mà Cốc Nghi Thanh truyền sang qua những tiếp xúc cơ thể, bất ngờ lăng không dịch ngang sang, nháy mắt đã vượt qua cánh rừng, toan đào thoát về hướng Song Tu Phủ.
Bỗng ba tiếng thét chói tai vang lên, ba đường mâu sáng loáng nhằm thẳng hai người phóng tới.
Cơ thể Cốc Nghi Thanh lập tức sinh ra một luồng lực đạo kỳ dị dồn sang Bất Xá.
Bất Xá lăng không vòng ngược, hai người trở thành đầu dưới chân trên, mái tóc đen mượt của Cốc Nghi Thanh đang rũ xuống như thác đổ đột nhiên ngóc lên cuốn chặt lấy cổ Bất Xá như một con linh xà, cảnh tượng cực kỳ ngoạn mục, cũng vô cùng quái dị.
Tam mâu đã sắp công đến.
Bất Xá hút mạnh chân nguyên từ cơ thể Cốc Nghi Thanh, tay phải vuốt ra sau lưng, “Vô song kiếm” lừng danh lập tức nằm gọn trong tay, hóa thành hàng vạn điểm sáng bổ xuống.
“Keng keng keng!” Tiếng binh khí va chạm không