Hàn Bách nhẹ nhàng đóng cửa, ngắm nhìn Chiêu Hà đang ngượng ngùng chuẩn bị giường đệm cho buổi tân phòng, cũng mượn cớ đó để tránh phải bốn mắt nhìn nhau với chàng.
Thân thể thon thả uốn lượn của Chiêu Hà quả là vô cùng gợi cảm. Trước đây mỗi lần nhìn đến chàng đã khó kìm nổi cảm giác ham muốn, không ngờ giờ đây chủ nhân của thân hình ấy đã danh chính ngôn thuận thuộc về chàng, để chàng có thể mặc sức sở hữu!
Cảm giác hạnh phúc tràn ngập tâm trí Hàn Bách, chỉ thiếu chút nữa là chàng hát váng lên.
Chiêu Hà đã chuẩn bị xong giường đệm, khép nép ngồi bên mép giường, quay lưng lại. Hàn Bách hồi hộp bước đến phía sau Chiêu Hà, cũng bắt chước nàng ngồi xuống mép giường, hai bàn tay to bản đặt lên đôi vai thon của mỹ nhân. Một cảm giác mềm mại vô tả truyền vào bàn tay chàng, mùi thơm trên cơ thể nàng sớm đã làm chàng choáng váng như say.
Đôi vai Chiêu Hà khẽ run lên, giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Khi nãy đi xuống, Phạm tiên sinh nói thầm gì với chàng vậy?”.
Phạm Lương Cực lúc đó đã bảo Hàn Bách đêm nay nhất định phải gạo sống nấu thành cơm, cho Trần Lệnh Phương có hối cũng không kịp nữa. Tuy nhiên mấy lời đó Hàn Bách không thể để lộ ra, bèn cười xòa: “Ông ấy muốn ta bảo nàng gọi ông ta là đại ca!”.
Chiêu Hà chợt xen vào: “Bọn chàng không cảm thấy lừa dối người khác là không đúng sao?”.
Câu hỏi chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt vào mặt Hàn Bách, dội sạch mọi hưng phấn tình ái trong người. Cảm giác oan ức chợt dâng lên, Hàn Bách nghĩ bụng ta chỉ muốn tốt cho nàng, vậy mà lại bị chính nàng bảo là “lừa dối”, “nghĩa cử” vĩ đại của ta và lão Phạm kia sao có thể bị hiểu nhầm thế được! Hít sâu một hơi, chàng đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn ra những ánh đèn lác đác ở Nam Khang phủ phía xa, nhạt giọng: “Vì nàng, ta giết người phóng hỏa cũng được, huống hồ chỉ là lừa người!”.
Chiêu Hà ngẩng khuôn mặt diễm lệ lên, chợt cười khúc khích: “Tướng công sao lại là hạng người giết người phóng hỏa được, nhưng lừa dối thì lúc nào cũng sẵn sàng đó. Nếu không Chiêu Hà làm sao có thể bị chàng dùng quỷ kế mà gạt vào đây?”.
Hàn Bách nghe nàng gọi mình là tướng công, mừng rỡ quay phắt người lại, đầu óc tự nhiên linh hoạt khác thường, nheo mắt: “Nàng thích bị ta lừa không?”
Ánh mắt hai người gặp nhau, thoáng chốc như sắt gặp nam châm, dính chặt vào không thể dứt ra được.
Nhãn thần Chiêu Hà ánh lên vẻ mê muội, run run gật đầu: “Thích!” Hàn Bách nghe mà ngọt lịm trong lòng, liền quỳ xuống trước mặt nàng, ngẩng mặt lên dịu dàng: “Nương tử, hãy gọi ba tiếng tướng công ta nghe xem nào!”
Chiêu Hà xấu hổ lắc đầu mấy cái, cuối cùng cũng cắn môi nói nhỏ: “Tướng công, tướng công, tướng công!” Hàn Bách hân hoan định nắm lấy tay ngọc Chiêu Hà, bỗng dừng lại thành khẩn: “Ta không muốn chạm vào nàng nhanh như vậy! Ta phải ngắm nàng, nói với nàng cho đủ trước đã rồi mới từ từ từng tấc một chạm đến nàng, không để sót một chỗ nào!”.
Chiêu Hà ngẩng lên nhìn gã thanh niên anh vĩ đang quỳ trước mặt, chỉ cảm thấy toàn thân mỗi lúc một bừng bừng như lửa đốt. Mãi cho đến lúc này nàng mới hiểu thế nào là vị ngọt của yêu đương. Chỉ cần được làm nữ nhân của gã nam tử phong lưu trước mặt đây, cho dù hắn dùng thủ đoạn gì để có được mình, nàng cũng không hề băn khoăn lo nghĩ.
Chiêu Hà mãn nguyện đứng dậy, kéo Hàn Bách cùng đứng lên theo, dịu dàng: “Tướng công, thiếp cởi áo cho chàng nhé, muộn rồi!”.
Hàn Bách mỉm cười: “Muộn thì sao? Hôm nay ta sẽ tuyệt đối không để nàng ngủ, tướng công nàng sẽ làm cho nàng vui vẻ cả đêm!”.
Mặt Chiêu Hà đỏ như say, tay ngọc run run không sao cởi được mấy khuy áo trên tay Hàn Bách. Kể từ khi hiểu chuyện đến nay, chưa có lời đường mật nam nhân nào lại làm cho nàng ý loạn tình mê như thế. Cho dù Hàn Bách có sàm ngôn thế nào, từng câu từng chữ, nhất cử nhất động của chàng đều dường như đến tự chân tâm, khiến nữ nhân nghe mà sinh lòng tin tưởng.
Nàng lườm Hàn Bách một cái đến cháy má: “Tướng công không cho thiếp ngủ, Chiêu Hà đành ngồi cả đêm không ngủ vậy!”.
Sức chịu đựng của Hàn Bách cuối cùng cũng vỡ tan, dang hai tay gần như thô bạo ghì nàng vào lòng.
Hai bàn tay đang cởi áo cho Hàn Bách bị kẹp giữa ngực hai người. Chiêu Hà hưm lên mấy tiếng, nũng nịu nói với Hàn Bách chỉ cách mặt nàng chưa đầy ba thốn: “Chàng nhìn vẫn chưa đủ mà!”.
Nụ cười Hàn Bách bắt đầu xen vẻ tà ý: “Lần này nàng không còn tay để ngăn ta hôn nàng nữa rồi!”.
Chiêu Hà khom người rút hai bàn tay trước ngực ra quàng chặt vào cổ Hàn Bách, tình tứ: “Vậy chàng thử đi xem nào!” Đoạn càng áp sát vào người chàng, đôi môi chín mọng tự động dâng lên, không còn một chút gì e dè sợ sệt!
Hai thân thể thanh xuân quấn chặt lấy nhau, lửa tình hừng hực như nham thạch phun trào, cả căn phòng cũng trở nên nóng bức.
Đầu óc Hàn Bách chợt sáng ra minh mẫn trong nụ hôn dài bất tận, toàn thân mỗi lúc một nhẹ tênh thư thái. Từng đồ vật trong phòng đều trở nên rõ ràng dưới mắt chàng, thậm chí chàng còn nhìn thấu cả những chân ý thần bí phía sau những đồ vật ấy.
Chiêu Hà nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp, môi vẫn gắn lấy môi chàng như không muốn rời. Trong đầu Hàn Bách chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ dị, cô nàng này đã không thể rời xa mình, hoàn toàn trong tầm khống chế của mình, mình muốn nàng được vui vẻ, nàng sẽ vui vẻ; muốn nàng đau khổ, nàng sẽ phải chịu đủ mọi dày vò. Nghĩ đến đây, lòng chàng lại thấy thương cảm, rời khỏi cặp môi son, thì thầm: “Ta lấy cả hai thân phận chuyên sứ đại nhân và Hàn Bách bảo đảm, ta sẽ làm nàng hạnh phúc cả đời!”.
Chiêu Hà rùng mình mở mắt, ánh mắt tràn ngập cảm động dịu dàng: “Phải thêm một thân phận nữa thiếp mới tin chàng!”.
Hàn Bách ngạc nhiên: “Ta còn có thân phận nào nữa sao?”.
Chiêu Hà xấu hổ gật đầu: “Đương nhiên có, chính là hảo phu quân của Chiêu Hà thiếp mà!”.
Niềm vui điên cuồng tràn ngập trong tim Hàn Bách. Cảm giác tinh minh rõ ràng lúc nãy lại càng mãnh liệt hơn, mỗi một phần nhỏ trên cơ thể Chiêu Hà, mỗi suy nghĩ, mỗi lời nói tiếng cười đều lọt vào linh trí của chàng.
Đến giờ Hàn Bách mới hiểu hàm ý thực sự trong những lời của Lãng Phiên Vân khi trước.
Một trong những phương pháp tu luyện Ma chủng chính là mượn nam hoan nữ ái.
Chỉ khi cơ thể đạt đến cảnh giới mãnh liệt đến quên mình như thế, Lư đỉnh mới cảm nhận và tiếp xúc được với Ma chủng, còn về việc làm thế nào để hòa với Ma chủng thành một thể thống nhất thì thiên hạ này không ai giúp được ngoại trừ chính chàng.
Chiêu Hà lại định tiếp tục cởi áo cho Hàn Bách, nhưng chàng đã đưa tay ngăn lại, chiếu ánh mắt thèm khát như hổ đói rình mồi nhìn nàng: “Nương tử, để tướng công hầu hạ nàng!”.
Ai là nữ nhân mà không hiểu ý tứ của từ “hầu hạ” mà nam nhân nói ra lúc đó. Cơ thể Chiêu Hà nhũn ra, ngã vào lòng gã trai đã chiếm được cả trái tim và thân xác nàng.
Đất trời như đang quay cuồng, ngập tràn hy vọng và sức sống. Hạnh phúc lấp đầy con tim vốn cô đơn bao năm nay của Chiêu Hà. Đêm nay là lần đầu tiên trong đời, nàng thực sự khao khát bị một nam nhân xâm phạm, chiếm đoạt!
Hàn Bách khẽ nâng chiếc cằm nhỏ xinh, ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp đang đỏ như hoa của Chiêu Hà, âu yếm: “Ta vẫn chưa nhìn đủ, chưa nói đủ, nhưng lại muốn vừa yêu nàng vừa từ từ ngắm nhìn và trò chuyện với nàng...”.
o0o
Rất lâu sau Phong Hành Liệt mới từ biệt Cốc Tư Tiên rời khỏi hậu hoa viên. Bạch Tố Hương vẫn đợi bên ngoài, lại dẫn hắn trở về khách quán.
Bạch Tố Hương chợt nói khẽ: “Thiến Liên được người như công tử sủng ái, tỉ tỉ như tôi rất mừng cho nó. Nếu không có huynh bên cạnh, tôi e rằng nó sẽ dùng mạng cản trở hôn lễ của tiểu thư...”.
Phong Hành Liệt giật thót mình, run giọng: “Vậy bây giờ có ai trông nom cô ấy không?”.
Bạch Tố Hương vẻ tâm đắc liếc hắn, gật đầu: “Yên tâm đi, Đàm tẩu đang ở cùng tiểu Liên, công tử không phải lo như vậy!”.
Phong Hành Liệt bề ngoài anh tuấn đĩnh đạc, bề trong văn tài võ lược, mặt nào cũng đều hơn người. Từ khi xuất đạo đến nay, kiều nữ giang hồ nảy sinh tình ý với hắn nhiều không kể xiết, có điều con người Phong Hành Liệt cao ngạo tự phụ, những người tư chất thường thường tuyệt đối không bao giờ để trong mắt, cho đến khi gặp Cấn Băng Vân tuyệt sắc mới bị sa vào lưới tình không dứt ra được.
Thậm chí một Cốc Thiến Liên kiều diễm đáng yêu như vậy cũng phải trải qua đủ mọi cung bậc thời gian mới dần dần mở được cánh cửa vào trái tim hắn.
Bạch Tố Hương tuy tư dung xuất chúng, song vẫn chưa thể làm Phong Hành Liệt động lòng. Nếu nàng không phải là hảo tỉ muội với Cốc Thiến Liên, có lẽ sớm đã thấy khó mà rút, nhưng yêu người yêu cả đường đi, giờ đây một câu vô tình cũng không thể nói, chỉ còn cách giữ im lặng.
Hai người khi ấy đã đến trước khách quán.
Bạch Tố Hương chợt dừng lại, giơ đèn lồng soi mấy bụi hoa bên đường, chỉ tay: “Hành Liệt, huynh xem này!”.
Dưới ánh đèn mờ, Phong Hành Liệt nhìn thấy mấy cây hương lan mọc ra từ bụi hoa, cánh màu tím đẹp rực rỡ.
Bạch Tố Hương cất giọng dịu dàng: “Những bông hoa nhỏ màu tím này tên gọi là Hương khâm. Nữ nhân dùng hoa ấy cài trên mái tóc, mỗi ngày chỉ cần một hai giọt nước, mười ngày nửa tháng cũng vẫn tươi nguyên, hương thơm lại thanh tao ngan ngát. Hương khâm là danh hoa của tệ phủ, những nơi khác đều không đâu có, huynh có thấy mùi hương không?”.
Phong Hành Liệt sớm đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, bèn gật đầu tán