Ba người lại một lần nữa rời khách quán, men theo con đường núi nhỏ về phía Song Tu ôn tuyền.
Bạch Tố Hương tay xách đèn lồng, lẳng lặng đi trước dẫn đường. Cốc Thiến Liên rít rít níu chặt tay Phong Hành Liệt, dường như đã quên hết hôn lễ ngày mai của Cốc Tư Tiên. Thấy Bạch Tố Hương cúi đầu trầm mặc, nàng lập tức nheo mày láu lỉnh: “Hương tỉ vứt bỏ chiếc đèn lồng đó đi! Đêm nay trăng không sáng lắm nhưng chúng ta vẫn có thể nhìn rõ mà. Hành Liệt, chàng đến dìu Hương tỉ đi nào!”.
Bạch Tố Hương run rẩy: “Tiểu tinh linh, đừng có bắt nạt ta!”.
Cốc Thiến Liên khoái chí cười khanh khách: “Hành Liệt, mau đi bắt nạt tỉ ấy đi! Hương tỉ không cho muội bắt nạt mà thích bị chàng bắt nạt cơ!” Đoạn kéo tay Phong Hành Liệt đuổi đến cạnh Bạch Tố Hương.
Phong Hành Liệt hứng thú cũng nổi lên, đưa tay chắn trước mặt Bạch Tố Hương, giằng chiếc đèn lồng thổi tắt rồi giắt lên một cây nhỏ bên đường, dịu dàng cầm lấy tay nàng.
Bạch Tố Hương cúi đầu, để nguyên bàn tay trong tay hắn, điệu bộ ngoan ngoãn nhu mì như gợi hào tình tráng khí nơi kẻ sĩ. Phong Hành Liệt cười lớn, dắt tay cả hai kiều nữ hướng về phía Song Tu Ôn tuyền.
Thâm tâm hắn chợt cảm thấy kỳ lạ. Kể từ sau khi Liệt Chấn Bắc chữa lành nội thương do Ma chủng, con người hắn như thoát thai hoàn cốt biến thành kẻ khác. Nếu là vài ngày hôm trước, thậm chí cả trước khi gặp Cấn Băng Vân, cho dù Cốc Thiến Liên có mong muốn thế nào hắn cũng không thể ái ân với nàng ngay giữa ban ngày, lúc này cũng không thể nắm tay một nữ nhân mới quen chưa đến mười canh giờ mà dắt đi như vậy. Tính cách dị thường chưa từng có ấy lại có thể từ đâu ra?
Con người Phong Hành Liệt hào sảng nhưng cũng rất mực lễ nghĩa, ngay với Băng Vân nhất kiến chung tình, cũng phải sau hơn ba tháng hắn mới lần đầu tiên hoan ái với nàng. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Vậy mà đêm nay, chỉ sau chưa đến một ngày gặp gỡ, hắn đã có ý nghĩ chiếm đoạt Bạch Tố Hương, quyết không muốn để ngày mai nàng vẫn còn là một nữ nhân trinh trắng!
Vì sao tâm cảnh hắn lại đổi thay lớn lao như vậy? Lẽ nào là do sự giao hội của ba nguồn chân khí trong cơ thể?
Hắn cần phải thỉnh giáo Liệt Chấn Bắc về nan đề này.
Phong Hành Liệt chỉ băn khoăn mà không chút gì cảm thấy không ổn, thậm chí còn cao hứng vô cùng vì đã vứt bỏ mọi ràng buộc của đạo đức thế tục. Hắn nghịch ngợm vuốt ve bàn tay thon mảnh của Bạch Tố Hương, ghé sát tai nàng hỏi nhỏ: “Lúc ở trong rừng cây ngoài phủ, phải chăng nàng đã trông thấy ta cùng Thiến Liên muội...?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Bạch Tố Hương khẽ gật đầu xấu hổ. Phong Hành Liệt nóng ran trong lòng, quyết lấn đến cùng: “Nàng có thích cùng ta như vậy không?”.
Bạch Tố Hương ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, nhưng lại một lần nữa gật đầu khe khẽ.
Cốc Thiến Liên hớn hở cười vang: “Hương tỉ à, Hành Liệt thật sự đã xiêu lòng vì tỉ rồi! Con người gỗ đá của huynh ấy, quen muội cả mười thế kỷ mà chưa từng ngọt ngào với muội như thế bao giờ, xem ra đêm nay tỉ tỉ khó giữ được tấm thân rồi, phải không Hành Liệt?”.
Những lời to gan lớn mật ấy của Cốc Thiến Liên, chỉ hôm qua thôi hẳn Phong Hành Liệt đã không thể chấp nhận, song lúc này hắn chỉ còn cảm giác tâm đắc, khẽ mỉm cười bên tai Bạch Tố Hương: “Tiểu sinh quả là có ý đó!”.
Bạch Tố Hương dù có hoàng hoa khuê nữ đến đâu, trước đòn vây công cuối cùng cũng không thể đứng vững nữa, chỉ biết khẽ hưm một tiếng rồi ngả vào lòng Phong Hành Liệt.
Phong Hành Liệt ha ha cười lớn, vòng tay nâng bổng tấm thân thơm dịu chạy vút lên trên, đoạn quay lại Cốc Thiến Liên nói to: “Nàng đi chậm quá đó!”.
Cốc Thiến Liên cũng cười đến không ra hơi, đuổi theo gọi với: “Hương tỉ không cần vội thế, chỉ qua tảng lão tăng thạch kia là đến nơi mà!” Nàng không nói Phong Hành Liệt vội mà lại bảo Bạch Tố Hương nóng lòng, đúng là giảo hoạt vô cùng!
Bạch Tố Hương chúi mặt vào cổ Phong Hành Liệt, cả người mềm ra như bún, dường như nàng đã không hay không biết gì nữa rồi.
Tâm thần Phong Hành Liệt hưng phấn chưa từng có, vận khinh công chạy quanh tảng lão tăng thạch một vòng rồi mới nhìn lên trên, lập tức ngạc nhiên dừng lại.
Cốc Thiến Liên không kịp dừng đâm sầm vào lưng hắn, đang định trách yêu thì cũng phát hiện ra Liệt Chấn Bắc đang ngồi trên một phiến đá lớn, mỉm cười nhìn xuống ba người. Sau phiến đá chừng năm mươi bước là hồ nước nóng bốc hơi nghi ngút, phía sau hồ là một vách đá thẳng đứng bóng loáng như gương.
Liệt Trấn Bắc cười khà khà: “Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên! Thế tế không phải xấu hổ, lúc còn trẻ ta cũng phong lưu lắm, cậu thế này còn kém xa!”.
Bạch Tố Hương vùng ra đòi xuống, cùng Cốc Thiến Liên chạy lên đến bên Liệt Chấn Bắc. Lão Độc y ngửa mặt cười lớn: “Hai đứa đều là con gái ngoan của ta, Thiến Liên kế thừa y thuật, Tố Hương học được châm thuật của ta, lão phu còn nuối tiếc gì nữa chứ?
Phong Hành Liệt cung kính vòng tay: “Không ngờ tiên sinh lại đến đây tĩnh dưỡng, chúng vãn bối đã quấy rầy rồi!”.
Liệt Chấn Bắc mỉm cười: “Đại địch sắp đến, lão làm sao có thể ẩn mãi ở sau núi!”.
Phong Hành Liệt nhớ đến nan đề khi nãy, liền nói với Bạch, Cốc hai người: “Đến ôn tuyền trước đi, ta thỉnh giáo tiên sinh xong sẽ tự tìm đến các nàng!” Câu nói như tướng công dặn dò thê tử, nhị nữ trong lòng ngọt ngào khôn tả, ngoan ngoãn ứng tiếng rồi khúc khích chạy lên trên, tiếng cười giòn tan vọng khắp một dải rừng núi.
Phong Hành Liệt nhìn theo hút bóng mỹ nhân, thầm hứa với lòng, trừ phi chiến tử đương trường, bằng không hắn sẽ bao bọc nhị nữ cả đời, quyết không để các nàng phải đau khổ.
Liệt Chấn Bắc chợt nghiêm giọng: “Hành Liệt, thế tế phải nhớ kỹ, chỉ nam nhân biết làm nữ giới hạnh phúc mới là một nam tử hán thực thụ!”.
Phong Hành Liệt nhớ đến những lạnh nhạt đối với Cốc Thiến Liên trước đây, phải chăng vì hắn đã coi tâm trạng của mình là quan trọng nhất? Như thế có phải là ích kỷ quá không? Trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, quyết định nhất định sẽ cẩn thận bù đắp lại cho nàng.
Liệt Chấn Bắc điềm đạm: “Phải chăng cậu muốn hỏi ta tiếp về Ma chủng? Hy vọng cậu không bị kích động như lần trước nữa!”.
Phong Hành Liệt ngượng ngùng xin lỗi, đồng thời đem những thay đổi kỳ lạ trong tâm thể mình kể cho Liệt Chấn Bắc.
Lão Độc y chăm chú lắng nghe, trầm ngâm một hồi rồi gật đầu tâm đắc: “Đa tạ thế tế đã cho ta biết một chuyện quý giá như vậy, khiến ta trước khi nhắm mắt lại rõ thêm được một số mấu chốt của Chủng ma đại pháp!”.
Tim Phong Hành Liệt chợt nhói đau khi nhớ ra Liệt Chấn Bắc chỉ còn hai ngày tại thế, cung kính ứng tiếng: “Vãn bối từng là lư đỉnh của Chủng ma đại pháp, phải chăng vì thế mà đã nhiễm ma khí, làm ra những chuyện trước đây không bao giờ làm?”.
Liệt Chấn Bắc thở hắt một hơi, lắc đầu: “Có thể nói như vậy, cũng không thể hoàn toàn chỉ là như vậy, vấn đề này quả thật huyền diệu vô cùng!” Ngẫm nghĩ một lúc lão mới chậm rãi: “Cần phải hiểu rõ hai câu này: thiên địa chi lý, vạn vật đều thâm tàng âm dương, do đó có tử tất có sinh, có chính tất có phản, có nam tất có nữ, có Đạo thai thì cũng có Ma chủng, ai cũng không thể biến đổi được nguyên lý ấy”.
Phong Hành Liệt gật đầu tỏ rằng đã hiểu.
Liệt Chấn Bắc hứng thú tiếp lời: “Chủng ma đại pháp cũng không nằm ngoài nguyên lý âm dương, có sinh có tử, mà sự tồn tại của nó cũng chính là dựa vào nguyên lý này. Có điều trước khi nói đến căn nguyên, cần phải hiểu rõ Ma chủng rốt cuộc là thế nào đã”.
Phong Hành Liệt hít sâu một hơi căng thẳng, hắn thực sự rất muốn biết ngọn ngành về Ma chủng, thật may mắn cuối cùng cũng có người sẵn sàng chỉ dạy cho hắn. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Liệt Chấn Bắc ngẩng đầu nhìn trời: “Dù là Đạo thai hay Ma chủng, đều bắt nguồn từ sức sống nguyên thủy nhất của con người. Sức sống này không phải sinh lực bình thường, mà là sức sống tiên thiên của trời đất, phản bản quy nguyên như lời Đạo gia đã nói. Cái gọi là bản nguyên đó chính là sinh khí tiên thiên ấy”.
Phong Hành Liệt chau mày: “Nếu cùng là sinh khí tiên thiên như vậy, vì sao lại phân biệt giữa Ma chủng và Đạo thai?”.
Liệt Chấn Bắc khẽ gật đầu tán thưởng: “Cái phân biệt là ở cách hình thành. Đạo thai được sinh ra trực tiếp từ âm dương trong cùng một cơ thể, còn Ma chủng lại có được từ kết hợp âm dương giữa hai cơ thể!”.
Phong Hành Liệt rùng mình: “Vậy nghĩa là sao?”.
Liệt Chấn Bắc nheo mày: “Cậu đã nghĩ ra rồi đó, chính vì thế mà có Ma mai Cấn Băng Vân! Khi tấm thân xử nữ của cô ta kết hợp với cậu, đúng lúc hai luồng âm dương nguyên thủy giao hòa đã hình thành một chút tiên thiên sinh khí. Bàng Ban đã dùng mật thuật của Ma Môn, lợi dụng chút tiên