“Bão Thiên Lãm Nguyệt Lầu” là tửu quán thịnh vượng nhất Nhạc Châu phủ. Khách đến đây phải là mệnh quan quyền quý hay danh nhân cao vọng mới có được bàn ngay, nếu là người thường phải đặt trước cả ngày mới mong có chỗ.
Ngôi lầu này nằm cạnh sông Trường Giang, xung quanh phố xá, cửa hàng, kỹ viện dày đặc, sênh ca khắp nơi, chỉ cần chịu bỏ tiền ra, bảo đảm hưởng phúc đế vương, phải nói là cuộc sống nếu được như vậy, có chết cũng không hối hận.
Lúc này khoảng đầu giờ Tuất, Bão Thiên Lãm Nguyệt Lầu vẫn sáng đèn, tất cả các bàn đều đầy chật thực khách, không khí tuy náo nhiệt nhưng không hề có tiếng huyên náo ồn ào, bởi người đến đây đều là tầng lớp thượng lưu nên hiếm khi có thái độ phàm tục thô lậu.
Trong một phòng hết sức hoa lệ trên tầng cao nhất của tửu lâu bày hai mâm, mỗi mâm mười hai người. Thức ăn toàn cao lương mỹ vị, lại được phục vụ bởi hai a hoàn khả ái dễ thương, không khí trong phòng đang thập phần cao hứng.
Danh kỹ sắc nghệ song toàn tên Sở Sở đã tấu xong một khúc tì bà, đáp lễ cáo lui, thực khách trong phòng gật gù vỗ tay tán thưởng.
Chủ nhân bữa tiệc là một đại hán trung niên mặc áo gấm, ngồi ghế chủ nhân cạnh cửa sổ, sau khi mời rượu các quan khách trong phòng với thái độ hào sảng, sắc mặt đỏ hồng, dường như đã có vài phần tửu ý liền tiến tới một người mặt chữ điền, dung mạo tuấn tú, khoảng hai lăm, hai sáu tuổi nói: “Thượng Quan bang chủ, dưới sự thống lĩnh của ngài, uy thế của Nộ Giao Bang đã lẫy lừng Trung Nguyên, thiên hạ quần hùng đều ngưỡng mộ, quả đúng là hổ phụ sinh hổ tử, xin kính ngài một chén!”.
Đại hán trẻ tuổi này chính là Thượng Quan Ưng, bang chủ Nộ Giao Bang, sánh vai cùng Tôn Tín Môn nơi biên thùy phía Tây và Can La Sơn Thành phía Bắc tề danh là ba bang hội lớn nhất trong hắc đạo.
Thượng Quan Ưng đã có lúc là một tiểu tử không biết sợ trời cao đất dày, mấy năm qua từng trải nhiều biến cố, lại khổ công tập luyện Chân tiền bối đã quá khen, chức vị bang chủ chẳng qua cũng chỉ là kế thừa từ tiên phụ, kỳ dư mọi việc trong bang đều do hai vị đại thúc Lãng Phiên Vân và Lăng Chiến Thiên cùng các huynh đệ chung sức lo liệu mới không loạn như vậy, chén rượu này, tôi xin thay mặt anh em uống cạn”. Nói rồi uống cạn một hơi, mọi người trên bàn vội vã hưởng ứng.
Một lão nhân quắc thước tuổi khoảng ngũ tuần nói: “Đã nghe danh Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân của quý bang từ lâu, gần đây hình như lại tuyệt tích giang hồ, phiêu lưu bất định, chẳng hay có còn giữ liên lạc không?”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Khách mời không hẹn mà cùng lộ rõ vẻ quan tâm, Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân nổi danh khắp thiên hạ, ngoài Ma Sư Bàng Ban chí cao vô thượng, uy thế danh tiếng của y khó người nào bì kịp, nếu như y quả thật đi xa, lại không rõ hành tung, nói gì đi nữa thì uy tín thực lực của Nộ Giao Bang cũng giảm đi không ít.
Thượng Quan Ưng bề ngoài cười cười nói nói, nhưng trong lòng đã mắng thầm Trần Thông, người vừa thốt ra câu trên. Lão già này là môn chủ của Bố Y Môn, Tổng đàn đóng tại Lạc Dương. Bữa tiệc hôm nay do Diệp Chân, vốn là nguyên lão của hắc đạo nhưng đã rửa tay gác kiếm, đích thân bày biện, có ý hóa giải mối oán thù từ lâu giữa Nộ Giao Bang và Bố Y Môn, quyết định “Hòa đầu tửu” phân chia thế lực hắc đạo.
Gã đang toan trả lời thì Trạch Vũ Thời, mưu sĩ Nộ Giao Bang, đã lên tiếng đáp thay: “Lãng Thủ tòa đúng là có việc phải ra ngoài, nhưng chỉ là tạm thời, khi nào giải quyết xong việc người sẽ sớm trở về, đa tạ Trần môn chủ đã có dạ quan hoài”.
Câu nói này có cũng như không, hiểu thế nào cũng được, nhưng việc Lãng Phiên Vân không ở Nộ Giao Bang nữa thì đã rõ ràng.
Không hiểu sao, khách nhân quanh bàn nghe Trạch Vũ Thời nói vậy đều thở phào nhẹ nhõm, Diệp Chân cũng không phải là ngoại lệ. Trạch Vũ Thời vốn lão luyện trong việc quan sát sắc mặt của người khác, cảm thấy không ổn, lập tức tập trung suy nghĩ lý do. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Một đại hán nét mặt âm trầm nói: “Nghe nói Đạo Bá Xích Tôn Tín do chuyên tâm chuyện võ sự, ba tháng trước đã nhượng vị cho sư đệ Nhân Lang Bốc Địch, chẳng hay Thượng Quan Bang chủ có tin tức gì không?”.
Người vừa phát ngôn chính là Lương Lịch Sinh, từng là một đại hào kiệt nổi tiếng khắp vùng Lạc Dương, năm năm trước đã thất bại thảm hại dưới tay Tả Thủ Đao Phong Hàn, mất đi danh tiếng, tạm thời lui về ở ẩn, song vẫn có địa vị rất cao, là nhân vật lão tiền bối trong làng hắc đạo. Lần gặp gỡ này do ông ta và Diệp Chân cùng đứng ra tổ chức, nếu không Thượng Quan Ưng chắc chắn sẽ không đích thân tới dự.
Thượng Quan Ưng không dám xem thường, vội đáp: “Chuyện Lương lão vừa nói, bổn bang mười ngày trước đã nhận được tin”, nói rồi nhăn trán thoáng chút ưu tư, Nhân Lang Bốc Địch tính ham nữ sắc, vẻ ngoài tiêu sái phong lưu, võ công tuy không bằng Xích Tôn Tín nhưng tàn bạo ít ai sánh kịp, Xích Tôn Tín danh là bang chủ cũng phải nhượng bộ vài phần.
Một đại hán khác tuổi ngoài ba mươi, nét mặt tuấn tú, ăn mặc nho nhã, đuôi mắt đầy nếp nhăn, nói: “Nghe nói nhượng vị lần này, nhiều khả năng không phải Xích Tôn Tín tự nguyện mà nội bộ còn nguyên do khác, đúng không?”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Người này là Cuồng Sinh Hoắc Đình Khởi, là nhân vật hắc bạch bất phân, cũng là sinh tử chi giao với môn chủ Trần Thông của Bố Y Môn nên luôn tỏ ý thù địch Nộ Giao Bang.
Thượng Quan Ưng thay đổi nét mặt, nói: “Với võ công danh tiếng của Đạo Bá Xích Tôn Tín thì ai dám ép ông ta làm chuyện mà ông ta không muốn chứ?”.
Từ nãy đến giờ chưa nói câu nào, Yến Phi Phi ngồi phía bên phải Thượng Quan Ưng đưa mắt long lanh, cười nhẹ: “Thượng Quan bang chủ nếu nghĩ như vậy, tiện thiếp có một tin tức bí mật muốn nói ra để chư vị bằng hữu tham khảo!”.
Nói đến đây ả ngừng lại một lát, để gợi lên sự tò mò của mọi người. Yến Phi Phi ngoài một thân võ công cao cường, còn là tình nhân của Thập Ác Trại chủ Đàm Ứng Thủ, một trong các cao thủ tề danh Hắc Bảng, dù có thái độ suồng sã như vậy, khách quanh bàn cũng đành phải coi như không.
Chúng nhân đều là khách giang hồ lão luyện, cố ý im lặng, cũng không truy hỏi.
Yến Phi Phi biết nếu không chủ động nói ra thì không ai lên tiếng, bỗng bật cười lớn. Ả thích cảm giác trở thành mục tiêu thu hút sự chú ý của mọi người.
Kỳ thật mọi người nhìn thấy phong thái kiều mị, cử chỉ quyến rũ của ả, ai cũng không khỏi nảy sinh lòng thương hương tiếc ngọc, nhưng vì ả đã là người của Đàm Ứng Thủ, danh hoa đã có chủ, chẳng ai dám phỗng tay trên. Dứt tiếng cười, Yến Phi Phi thỏ thẻ cất tiếng:
“Các người có biết Nhân Lang Bốc Địch, hai năm trước đã gia nhập môn trường của Phương Dạ Vũ, trở thành tôn tử của Ma Sư Bàng Ban, có được đại nhân vật như thế chống lưng, Xích
Tôn Tín liệu còn dám hô mưa gọi gió như trước đây nữa không?”.
Thượng Quan Ưng trong lòng nổi sóng, biến hẳn sắc mặt, khách nhân ngồi cùng bàn mặt ai nấy đều lộ vẻ kỳ dị, thậm chí những người ngồi bàn kế bên cũng đều dừng mọi hoạt động, dường như thời khắc tận thế đến vào chính lúc này vậy.
Cần phải biết rằng Phương Dạ Vũ là đệ tử thứ hai trong ba đệ tử mà Bàng Ban đích thân truyền dạy. Sau khi Bàng Ban quy ẩn, mọi việc ở Ma Sư Các đều do hắn thay mặt Bàng Ban một tay lo liệu, hắc đạo trong thiên hạ không ai dám làm trái ý. Có điều, từ trước tới nay Ma Sư Các hầu như không dính líu tới chuyện giang hồ, nhưng nếu lần này Phương Dạ Vũ lại giúp đệ tử hắn đoạt quyền Xích Tôn Tín, thì Ma Sư Các thật đã can thiệp vào cục diện hắc đạo rồi.
Trạch Vũ Thời nét mặt trầm xuống: “Phương Dạ Vũ tuy là đệ tử chân truyền của Ma Sư nhưng sợ rằng vẫn không làm gì được Xích Tôn Tín, nếu muốn để Bốc Địch thực sự ngồi lên bảo tọa của môn chủ Tôn Tín Môn, e rằng Ma Sư không đích thân ra tay không xong, chỉ có điều không biết Yến tiểu thư lấy những thông tin đó từ đâu? Rốt cục thì Xích Tôn Tín hiện giờ còn sống hay đã chết?” Yến Phi Phi mỉm cười quyến rũ rồi đáp lời: “Tôi vẫn còn một tin nữa, không biết Trạch huynh có hứng thú không?” Không biết có phải là do bản tính trời sinh hay không mà ả ta luôn làm cho người khác phải háo hức chờ đợi lắng nghe.
Thượng Quan Ưng sốt ruột giục: “Yến tiểu thư mau nói đi, tại hạ xin rửa tai lắng nghe”. Ánh mắt Yến Phi Phi lướt từ Trạch Vũ Thời sang Thượng Quan Ưng, đáp: “Theo tôi được biết, ba bang hội hắc đạo lớn nhất thiên hạ, ngoài Tôn Tín Môn rơi vào tay Bốc Địch ra, thành chủ Càn La Sơn Thành - Độc Thủ Càn La đã tỏ rõ chí hướng muốn cống hiến sức lực cho Ma Sư Các, bang chủ xem tin này có đáng kinh ngạc không?”.
Lần này Thượng Quan Ưng ngược lại rất bình tĩnh, nếu như Ma Sư Bàng Ban quả thực có ý tái nhập giang hồ sau hơn hai mươi năm bế quan, tất nhiên Thập Ác Trang Chủ Đàm Ứng Thủ, tình nhân của Yến Phi Phi, sẽ là đối tượng mà Bàng Ban chiêu mộ. Tin tức của Yến Phi Phi chắc chắn từ đây mà ra, chỉ có điều không biết Đàm Ứng Thủ đã thực sự đầu nhập dưới trướng của Bàng Ban hay chưa?
Trạch Vũ Thời ngược lại giật thót mình như có dòng điện chạy trong người, nếu như Bàng Ban thật sự muốn nhất thống hắc đạo thì Nộ Giao Bang, vốn được mệnh danh “bạch đạo trong hắc đạo” sẽ trở thành cái đinh trong mắt con người này, sớm muộn lão ta sẽ đối phó với họ. Nghĩ đến đây, Trạch Vũ Thời liếc mắt nhìn những người ngồi cùng bàn.
Thần sắc của Diệp Chân đã hơi có vẻ lo lắng. Môn chủ Bố Y Môn Trần Thông ngược lại, vẻ mặt đắc chí thấy rõ. Dường như lão không giấu nổi vui mừng trước tai họa sắp đến của người khác. Lương Lịch Sinh và Hoắc Đình Khởi đều dồn sự chú ý lên người Thượng Quan Ưng, dường như chẳng quan tâm gì đến lời nói của Yến Phi Phi.
Trạch Vũ Thời trầm tư, điều mà Yến Phi Phi vừa nói có liên quan đến sinh tử vinh nhục của võ lâm, những người này làm sao có thể đứng ngoài? Nhưng dường như họ chẳng quan tâm chút nào, trừ phi bọn họ đã biết được đáp án từ trước? Nghĩ đến đây, gã bất giác toát mồ hôi hột.
Bữa tiệc này, bề ngoài là lễ hòa giải xích mích giữa Nộ Giao Bang và Bố Y Môn, thực ra đã tập trung cao thủ hắc đạo đối phó với Thượng Quan Ưng. Vẻ nhẹ nhõm của bọn họ khi nghe tin Lãng Phiên Vân xác thực không còn trong bang đã tố cáo điều đó.
Cạm bẫy đã giương ra, chỉ chờ thời cơ là sập xuống!
Đúng lúc này Yến Phi Phi lên tiếng: “Người cho tôi biết chân tướng của việc này chính là...”.
Trạch Vũ Thời biết sự thể đã đến hồi gay cấn, chắp hai tay lại, thò vào tay áo nắm chặt lấy hai vòng thiết chỉ hoàn.
Rinh! m thanh vang dội cả căn phòng.
Đây là ám hiệu đã được định sẵn, kể từ khi Bốc Địch lên nắm Tôn Tín Môn, Nộ Giao Bang lúc nào cũng ở trong tư thế cảnh giác cao độ, bởi năm đó Xích Tôn Tín đã từng hạ lệnh, chỉ cần Thượng Quan Ưng còn sống ngày nào, Tôn Tín Môn ngày đó không phạm Nộ Giao Bang. Bằng như Tôn Tín Môn muốn tấn công, đầu tiên phải lấy được tính mạng Thượng Quan Ưng trước đã. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Lúc này, trừ mười hai người ở bàn bên cạnh có sáu người là tinh nhuệ của Nộ Giao Bang, ngoài phòng còn có Thập Bát Thiết Vệ, mười tám vệ sỹ tùy thân của bang chủ, ám hiệu này đưa ra chính là để báo động cho bọn họ lập tức hộ giá.
Thượng Quan Ưng chăm chú lắng nghe tin động trời mà Yến Phi Phi vừa tiết lộ, khi ả ta vừa nói đến chỗ “Người cho tôi biết chân tướng của việc này chính là...”., giọng bỗng nhỏ hẳn đi, dường như sợ người khác ngoài Thượng Quan Ưng nghe thấy.
Thượng Quan Ưng bất giác nghiêng người về phía mỹ nhân để nghe cho rõ hơn, đúng lúc này vang lên tiếng chuông “Rinh!”.
Phản ứng của gã đúng là đứng vào hạng nhất, chân khí lập tức vận ra ngoài hộ vệ toàn thân.
Ngay lập tức, một luồng sát khí băng lạnh xuất phát từ người Yến Phi Phi đâm thẳng vào chỗ yếu hại ở eo, cùng thời khắc đó, ở sau lưng một luồng kình khí ập đến, chính là Lương Lịch Sinh ở sau lưng ám toán, kẻ này chưởng lực phi phàm, nếu đánh trúng, đến mười Thượng Quan Ưng