Trong tiếng lễ nhạc rộn rã, một tốp hơn mười người lũ lượt tiến vào đại sảnh.
Đi đầu là một nam tử cao gầy chừng gần bốn mươi, khuôn mặt anh tuấn song hết sức lạnh lùng, thần quang trong mắt lấp lánh, trên người mặc bộ trường phục xanh nhạt, tay chắp sau lưng rất mực điềm tĩnh, xem ra chính là đại danh đỉnh đỉnh Lăng Nghiêm.
Ngay sau y là một đại hán hung mãnh, người mặc quân phục, lưng đeo trường kiếm, bộ dạng hết sức tương phản so với dáng vẻ thong dong của Lăng Nghiêm, đương nhiên là Thủy sư Đô đốc Hồ Tiết. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Tiếp theo là một đôi nam nữ mặc võ phục. Nam nhân lưng giắt trường đao, vóc dáng thấp bé song đôi mắt sáng rực như hỏa đăng; nữ nhân mang trường kiếm, dung mạo khá xinh đẹp, đặc biệt dáng vẻ hào sảng như nam giới chỉ nhìn một lần cũng khó thể quên được.
Sau đôi nam nữ là một tiểu hài xem chừng chỉ mười hai mười ba, nhìn kỹ mới thấy ngón tay to hơn những trẻ bình thường khá nhiều, thì ra là một nho đồng.
Đi cuối cùng là tám tiểu tướng vận quân phục.
Đám quan viên địa phương đã sớm sợ đến mất mật, vội vã lục tục đứng dậy nghênh đón. Hàn Bách cũng toan nhổm lên, song vừa động thân đã bị Phạm Lương Cực nắm áo giật lại, mới hiểu ý ngồi nguyên tại chỗ.
Tuy thế tâm trạng của chàng mỗi lúc một căng lên như dây đàn.
Rốt cuộc thì ngoài Hàn Bách, chúng nhân trong sảnh đều đã đứng cả dậy. Lăng Nghiêm và Hồ Tiết dẫn cả đoàn đến trước chủ đài bắt đầu nghi thức chào hỏi. Nhìn thấy Tạ Diên Thạch, cả hai đều thoáng sững lại kinh ngạc.
Ánh mắt Lăng Nghiêm dừng lại trên mặt Hàn Bách, thần quang trong mắt lóe lên, đột nhiên một mình tiến về phía trước, thẳng tới chỗ chàng.
Chúng nhân đều cảm thấy lạ lùng, không hiểu y định làm gì. Hàn Bách có tật giật mình, trong lòng luống cuồng, gắng gượng nở một nụ cười.
Trên mặt Lăng Nghiêm cũng hiện ra nụ cười mỉm cao thâm khó đoán, bước lên chủ đài đưa cả hai tay hướng về Hàn Bách, hóa ra là muốn bắt tay chàng.
Phạm Lương Cực nhìn mà giật thót mình, bởi nghi lễ bắt tay này không hề là phép tắc quan trường mà chỉ lưu hành trong giới giang hồ, chủ yếu dùng để so thử phân lượng của đối phương. Võ công cao minh như Lăng Nghiêm, chỉ cần một cái bắt tay cũng đủ biết được thực hư con người tên ngốc kia rồi! Rõ ràng Lăng Nghiêm đã nghi ngờ họ, thậm chí có thể đã nhìn thấu hai người là ai nên mới không sợ mạo phạm đến Đặc sứ của lân bang.
Đối mặt với nguy cơ, Hàn Bách không ngờ lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, thản nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay thanh mảnh mà cứng như thép của Lăng Nghiêm.
Phạm Lương Cực thầm thốt lên một tiếng hỏng bét! bên này Trần Lệnh Phương, Tả Thi, Phạm Báo mấy người cũng không khỏi thấp thỏm, nỗi lo dâng lên đến nghẹt thở!
Lăng Nghiêm cười lên ha hả: “Bổn quan xuất thân võ lâm, mắt thấy Chuyên sứ thần thái tinh anh hẳn là cao thủ hàng đầu của Quý quốc, mới không nhịn được dùng lễ tiết giang hồ hầu tỏ rõ tấc lòng, mong Chuyên sứ chớ trách tội!”.
Chúng quan bàng hoàng tỉnh ngộ, thì ra trong võ lâm lại có nghi lễ kiểu bạt kiếm giương cung như vậy.
Bồn bàn tay vừa chạm nhau, một luồng chân khí mảnh như tơ, như có như không xuyên tận vào trong kinh mạch Han Bách. Bất đắc dĩ chàng phải vận nội công trong Vô Tưởng Thập thức nghênh đón, đồng thời mỉm cười thản nhiên: “Thống lãnh Đại nhân hào khí ngút trời, Phác Văn Chính ta chỉ sợ muốn kết giao còn không được, sao lại có ý quở trách chứ?”.
Lăng Nghiêm vừa chạm vào tay Hàn Bách đã biết trong người đối phương tiềm tàng Thiếu lâm tâm pháp chính tông, trong lòng hết sức kinh ngạc.
Vốn y đã biết từ Phương Dạ Vũ, đoàn sứ tiết này xuất hiện đúng lúc Hàn, Phạm mất tích, rất có khả năng là hai người đó đóng giả, vì thế nhân lúc đối phương chưa kịp định thần liền ngay lập tức ra tay thăm dò. Hàn Bách thân mang Ma chủng, võ công hẳn là đi theo con đưòng của Ma môn, với nhãn quan hiểu biết của Lăng Nghiêm, đã đích thân động thủ làm sao mà không nhìn ra chân tướng?
Nào ngờ y lại gặp phải nội công tâm pháp chính tông Thiếu Lâm Tự!
Nhân duyên trên đời cũng thật lắm chuyện lạ kỳ. Mã Tuấn Thanh trăm phương ngàn kế đổ vấy tội sát nhân cho Hàn Bách, không ngờ lại khiến chàng có được Ma chủng từ Xích Tôn Tín. Phương Dạ Vũ bắt họ Mã chép trộm Vô Tưởng thập thức hòng chiếm đoạt võ công Thiêu Lâm, rốt cuộc lại thành ra giúp Hàn Bách thoát thân trước Lăng Nghiêm sư huynh hắn. Bởi nếu chàng dùng võ công vủa bất cứ môn phái nào khác, cũng đều khó lòng giải tỏa được mối nghi ngờ của Lăng Nghiêm!
Võ công thông thường trong thiên hạ, dù cao minh đến mức nào cũng không thoát khỏi cái gọi là “Vạn pháp quy tông nhất Thiếu lâm”. Các nước ở vực ngoại, phàm là những người ngưỡng mộ võ công Trung thổ không ai là không tìm đến Thiếu Lâm học nghệ, việc Phác Văn Chính này thông hiểu tuyệt kỹ Thiếu Lâm cũng không có gì là lạ!
Đương nhiên, nếu Lăng Nghiêm bày ra một cuộc tỉ thí nội lực hẳn hoi, Hàn Bách vì giữ tính mạng tất phải dùng đến võ công thực sự, cuối cùng ắt sẽ lộ tẩy, nhưng với cách thăm dò qua cái bắt tay, chỉ cần dùng Thiếu Lâm tâm pháp là chàng đã có thể ứng phó thoải mái rồi.
Thần sắc Lăng Nghiêm không mảy may thay đổi, buông tay Hàn Bách quay sang vòng tay thi lễ với Bạch Phương Hoa: “Không gặp một năm, Bạch tiểu thư dung nhan còn đẹp đẽ hơn xưa, thật đáng chúc mừng!”.
Bạch Phương Hoa dịu dàng cúi đầu đáp lễ: “Phương Hoa sao xứng với lời tán thưởng của Đại thống lãnh!”.
Phạm, Hàn cùng thầm rủa lên một tiếng, nghĩ bụng đúng là hai kẻ này có liên quan đến nhau!
Uyên nguyên giữa Trần Lệnh Phương và Lăng Nghiêm không hề đơn giản, chừng nào chưa bắt được quả tang thì vẫn như là người một nhà. Lão quan già vì thế vẫn cung kính hết mức: “Trần Lệnh Phương tham kiến Đại thống lãnh!”.
Lăng Nghiêm mỉm cười gật đầu song không đáp lời, quay trở lại chỗ Hồ Tiết cùng bước về phía dãy bàn chờ sẵn bên phải.
m nhạc lại rộn ràng tấu lên, vũ đoàn tiến vào tiếp tục nhảy múa. Trong tai Hàn Bách chợt vang lên giọng mảnh như tơ của Bạch Phương Hoa: “Một nam một nữ và nho đồng kia là thị vệ thân tín của Đại thống lãnh, võ công không nhược, nhất là nho đồng pháp bảo đầy mình, chớ thấy hắn nhỏ bé mà khinh thường!”.
Hàn Bách đang dương dương tự đắc vì qua mặt được Lăng Nghiêm, nghe Bạch Phương Hoa nói xong bất chợt lại cảm thấy hồ đồ. Vì sao cô ta lại nhắc nhở mình như vậy, chẳng lẽ không phải là người của Lăng Nghiêm?
Chàng quay sang Phạm Lương Cực định xem chủ ý của lão. Đúng lúc ấy Hồ Tiết cầm ly rượu đầy đứng dậy, giọng vang như sấm nói với Hàn Bách: “Ly rượu này là để chuộc tội với Chuyên sứ đại nhân, đám thuộc hạ của mạt tướng vì lo lắng cho sự an toàn của đại nhân mà đã hành sự có chút lỗ mãng, mong Đại nhân cả lượng bỏ quá cho!”.
Hàn Bách vội vàng nâng ly, luôn miệng nói không sao. Hồ Tiết ha ha cười, ngồi xuống nói: “Không ngờ trên Trường Giang này trộm cướp lại ngông cuồng đến vậy! Không biết tám tên tiểu tặc Chuyên sứ bắt được hiện đang nhốt ở đâu? Nếu có thể hãy giao cho mạt tướng xử lý, không chừng qua bọn chúng có thể biết được sào huyệt, xuất kỳ bất ý vây tiễu, đây cũng là nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho mạt tướng”.
Hàn Bách trong bụng thầm chửi ba mươi sáu đời tổ tông gã Đô đốc! Hồ Tiết nhà ngươi biết rõ bắt tám tên quỷ ấy không phải là ta, vậy mà cứ nói như chính ta đã làm, rõ ràng là muốn ép ta giao người mà!
Nếu chàng nói không liên quan đến chúng, trách nhiệm sẽ đổ hết lên vai Mã Hùng và Phương Viên, thử hỏi hai gã tiểu quan đó có thể ngăn cản họ Hồ mang người đi không? Trần Lệnh Phương vẫn chưa chính thức nhận phẩm cấp, với chuyện này càng không có quyền phát ngôn.
Phạm Lương Cực chợt bật cười lớn, thong thả: “Chuyện liên quan đến phòng vệ đại thuyền, Đề đốc Đại nhân hỏi bổn Thị vệ trưởng ta đây được rồi! Tám tên tiểu tặc ấy nhìn thì có vẻ như đến thích sát Trần công, nhưng bọn ta lại nghi ngờ thực ra chúng nhắm đến cống phẩm bọn ta mang dâng lên Thiên tử Quý triều. Linh sâm vạn niên tăng lực bổ khí, giúp người trẻ mãi không già, thử hỏi có ai mà không động lòng? Xem chúng chọn thời điểm chuẩn xác như vậy, ắt hẳn trong quan phủ đã có kẻ thông báo. Biết là cống phẩm dành cho Thiên tử mà vẫn âm mưu chiếm đoạt, tội ấy phải xử thế nào đây? Chúng ta phải giải tám tên tặc ấy lên Kinh sư giao cho Hình bộ Quý triều, Lăng thống lãnh và Hồ đại nhân phải chăng có ý kiến gì khác?”.
Hàn Bách và Trần Lệnh Phương thầm vỗ bàn khen tuyệt, Phạm Lương Cực chỉ uốn lưỡi mấy câu đã khiến tất cả quan lại nhà Minh trở thành đáng ngờ. Trừ phi Chu Nguyên Chương đích thân ra lệnh, bất cứ ai đến đòi người giờ đây đều có thể bị kết tội là chủ mưu sai khiến!
Hồ Tiết cứng họng, chỉ còn biết yếu ớt xuê xoa: “Thì ra phía sau lại có nguyên nhân như thế, làm phiền Thị vệ trưởng rồi! Không biết vệ sĩ trên thuyền có đủ không, có cần mạt tướng phái thêm vài hảo thủ để an toàn hơn chăng?”.
Phạm Lương Cực đang định lên tiếng từ chối thì Tạ Diên Thạch đã xen vào: “Đề đốc đại nhân xin cứ yên tâm, linh sâm vạn niên là chuyện lớn của Hoàng thượng, bổn ty sao dám sơ xuất!”.
Lăng Nghiêm lẳng lặng: “Bổn quan trước khi đến đây không biết Bố chính Đại nhân cũng ở trên thuyền, bằng không cũng đâu cần lo lắng hão như vậy!”.
Tạ Diên Thạch cung kính: “Hoàng thượng có chỉ, yêu cầu hạ quan phụ trách an toàn trên đường đi của Chuyên sứ Đại nhân, hạ quan sao dám phụ ý chỉ?”
Lăng Nghiêm nhếch mép đầy ngụ ý: “Tạ đại nhân đưa Chuyên sứ đi một vòng lớn như vậy, từ Sơn Đông đến Vũ Xương du sơn vãn thủy, lại không hề xin thỉnh dụ, hình như Đại nhân không sợ Hoàng thượng phải ngày đêm chờ đợi?”.
Phạm Lương Cực thầm thốt lên lợi hại! Lăng Nghiêm không hỏi đoàn sứ tiết tại sao đến Vũ Xương mà gán ngay cho Tạ Diên Thạch tội tự ý hành động không thông báo với triều đình, để Chu Nguyên Chương phải lo lắng sốt ruột, quả là chuyện khó ứng phó rồi!
Sắc mặt Tạ Diên Thạch quả nhiên đại biến, bỗng Hàn Bách cười ha hả đáp thay: “Đại thống lãnh đã nặng lời rồi, Bố chính Đại nhân làm vậy cũng là do yêu cầu của bọn ta. Linh sâm vạn niên tuy thần hiệu, nhưng nếu thiếu Linh tuyền thanh thủy ở vùng phụ cận Vũ Xương làm chất dẫn thì công hiệu chỉ còn một nửa, vì thế bọn ta mới phải nhọc công đi đường vòng như vậy, may nhờ ân đức Thiên tử đã lấy được đủ nước suối rồi!”.
Cửu Giang đề đốc Lý Triều Sinh bàng hoàng: “Thì ra Thị vệ trưởng đại nhân lệnh cho hạ quan chuyển mười hai thùng nước Tiên ẩm tuyền lên thuyền là vì nguyên do quan trọng ấy!”.
Lăng Nghiêm nửa tin nửa ngờ nhìn khắp lượt đám quan viên, thấy ai cũng thành thật hớn hở vì địa phương mình có báu vật góp phần cho Hoàng thượng trường sinh bất lão, biết có hỏi tiếp cũng không dò ra được gì bèn chuyển qua đề tài khác: “Ba năm trước sứ thần của Quý quốc sang Trung Hoa, hạ quan đã từng cùng ngài