Thích Trường Chinh bị treo lơ lửng ở trong địa lao, chân tay đều bị buộc chặt bằng dây gân trâu đã được tẩm qua nước thuốc bện lại, dù cho cao thủ nội công thâm hậu cũng không thể đoạn đứt được, huống hồ tứ chi còn bị ròng rọc kéo giăng ra hai bên bức tường như một chữ lớn, chẳng những một chút lực đạo cũng không dùng được mà còn thống khổ chịu không nổi.
Lúc đầu toàn thân Thích Trường Chinh mỗi một tấc thịt, mỗi một cơ bắp đều như sắp bị xé rách ra, đau đến mức hết muốn sống.
Bất quá ý chí của y kiên cường bất khuất nên cắn răng chịu đựng, chẳng bao lâu lại có thể từ từ tiến vào cảnh giới tiên thiên như ánh nắng chiếu vào thinh không.
Trước tiên tiên thiên chân khí tích tụ lại rồi khuếch đại dần ra, trong khoảng một canh giờ liên tục đả thông bốn huyệt đạo bị Hàn Bích Thúy khống chế, cho tới Tích chuy huyệt mới bắt đầu gặp khó khăn.
Nguyên vì Hàn Bích Thúy điểm huyệt này bằng thủ pháp vô cùng kỳ quái, mỗi khi chân khí trong nội thể xung kích huyệt đạo bế tắc này, đều khiến cho cả cột xương sống đau đớn thống khổ như kim châm cắm vào xương.
Chẳng bao lâu Thích Trường Chinh đau đến mồ hôi ra như tắm, y phục toàn thân ướt sũng, thiếu chút nữa là muốn chịu thua.
Nhưng cứ nghĩ đến Hàn Bích Thúy là y trong đầu nổi lửa, chỉ đành cắn chặt răng dùng ý chí hướng dẫn nội khí như từng cơn sóng lớn liên tục xung kích Tích chuy huyệt.
Rất mau, y bị đau đến toàn thân cứng đờ, ý chí hôn mê, nhưng Tích chuy huyệt vẫn chẳng có một chút hiện tượng là có thể đả thông được.
Hơn thế nữa, tiên thiên chân khí bị phản chấn trở lại, chạy ngược vào các kinh mạch cua y tạo ra một loại thống khổ khác.
Thích Trường Chinh nghiến răng chịu đau, thề chết cũng phải đả thông yếu huyệt bị khống chế cuối cùng này.
“Thích thiếu hiệp!”
Thích Trường Chinh giật mình thầm nghĩ toàn bộ tinh thần của mình đang tập trung cả vào việc giải huyệt nên không biết có người đi vào phòng giam, thở dài một hơi tạm dừng hành động đả thông huyệt đạo rồi từ từ mở mắt ra.
Hai người đang đứng ở bên dưới chăm chú nhìn y lo lắng.
Một người là lão nhân khoảng tầm sáu mươi tuổi, gương mặt hiền lành, nhưng trên mặt lại một chòm râu dê, đôi mắt vô cùng linh lợi; còn người kia là một đại hán tướng mạo đường đường chính chính.
Hai người đều đeo trường kiếm, khí độ bất phàm, chắc là cao thủ của Đan Thanh phái.
Lão nhân nói: “Lão phu là Phiêu Nhu Kiếm Công Phòng Sinh, còn vị này là Thiểm Điện Nã Đình Phương, đã gặp thiếu hiệp.”
Thích Trường Chinh cũng đã từng nghe danh hai người này, biết được là những nhân vật nổi tiếng của Đan Thanh phái, lão Công Phòng Sinh ấy còn là sư thúc của Hàn Bích Thúy, đối với mình coi ra cũng có chút khách khí.
Công Phòng Sinh ho khan một tiếng có chút lúng túng, nói: “Trong vấn đề này thật có chút hiểu lầm, bản thân tệ chưởng môn chỉ là có ý tốt đối với thiếu hiệp, không biết tại sao lại khiến cho sự tình đến mức này.”
Đại hán trung niên Nã Đình Phương giọng nói hùng tráng, tiếp: “Thiếu hiệp thật là một hảo hán tử cứng cỏi, với hình phạt treo ngược trên không này chưa từng có một người nào có thể chịu quá một canh giờ mà không cầu xin, mà thiếu hiệp lại không rên rỉ lấy một tiếng. Hai người bọn ta thực không muốn để hiểu lầm sâu thêm nữa, cho nên giấu chưởng môn đến đây muốn thả thiếu hiệp xuống.”
Lúc này vì Thích Trường Chinh đình chỉ vận khí, nên những chân khí đã chạy ngược vào trong các kinh mạch lại giống như trăm suối nghìn sông thuận dòng chảy ngược trở về, nhanh chóng ngưng tụ tại đan điền, làm cho cả con người thư thái, công lực dường như còn cao hơn trước, chính đang trong lúc quan trọng khẩn yếu ấy nghe được câu đó nên kinh sợ, vội vàng hét lên: “Không cần phải thả ta xuống, đi kêu Hàn Bích Thúy lại đây. Ta muốn nàng phải tự mình cởi trói cho ta, còn phải xoa bóp cho ta mới được, nếu không làm sao mà tiêu được nỗi hận này.”
Hai người không ngờ y đưa ra điều kiện như vậy nên ngẩn người ra tại đương trường.
Ngay trong lúc này từ khu vực đằng sau, Thích Trường Chinh cảm giác được một thân hình mềm mại mơ hồ, trong lòng cười khẩy, hóa ra hai người này được Hàn Bích Thúy sai đến đây làm thuyết khách, chủ yếu muốn để cho y có cơ hội xuống thang.
Công Phòng Sinh ánh mắt láo liên, nói: “Thiếu hiệp đừng giận, vấn đề do tệ chưởng môn cởi trói còn có thể thương lượng, cùng lắm là hai người bọn ta quỳ xin người đáp ứng. Nhưng còn việc xoa bóp thì lại có chút khó khăn, nói cho cùng tệ chưởng môn cũng là nữ nhân, hay là để bọn ta hai người ra sức, ý thiếu hiệp thế nào?”
Chân khí trong nội thể Thích Trường Chinh đang trào lên dữ dội, bụng trương to đau đớn, với ý chí kiên định của y cũng chịu không nổi phải hét lên một tiếng thê thảm rồi nhắm hai mắt lại.
Hai người nghĩ y chịu không nổi sự hành hạ của hình phạt treo ngược, vội vàng phi sang hai bên cạnh, muốn cầm tay quay ròng rọc để hạ y xuống.
Thích Trường Chinh hét một tiếng lớn ngăn trở hai người.
Cùng thời gian đó chân khí ở trong đan điền y thình lình khuếch trương, chẳng những đả thông Tích chuy huyệt, còn chạy khắp toàn thân kinh mạch, ngay cả những kinh mạch trước đây chân khí chưa đến cũng đồng thời lưu thông. Toàn thân thư thái nhẹ nhõm, chân khí không ngừng sinh ra, lưu chuyển liên tục, chẳng cần nói ra cũng biết đã khỏe trở lại.
So với vừa nãy thì khác biệt như thiên đường và địa ngục.
Thích Trường Chinh cảm nhận được một phen đau khổ vừa rồi tịnh không phải là vô ích, tiên thiên chân khí của y lại tiến cao thêm một tầng nữa.
Nói chung dùng sự đau khổ của thân thể để phát ra tiềm lực chỉ là hạ cách, tu luyện tâm tính và ý chí thật ra có nhiều phương pháp tốt hơn, cao thủ đạt đến cảnh giới tiên thiên càng không cần phải dựa vào sự hành xác để bước lên những tầng cao hơn.
Nhưng tình huống lần này của Thích Trường Chinh lại là tình huống rất ngoại lệ, mục đích của y chỉ là giải khai huyệt đạo, nếu y tiếp tục dùng ý chí vận khí, nói không chừng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch toàn thân vỡ ra mà chết. Đây là bởi vì tiên thiên chân khí phải đặc biệt để cho tự nhiên, nếu cố tình chống lại còn bị phản tác dụng.
Nhưng trong khoảnh khắc nguy cấp đó thì hai cao thủ của Đan Thanh phái đã khiến y mất đi sự chú ý. Chân khí trong nội thể không bị gò bó tự nhiên mà thoải mái bành trướng, ngược lại đã đả thông các kinh mạch mà những người luyện võ khác nằm mộng cũng mong muốn xung phá, nhân họa được phúc, do thế có thể thấy phúc duyên của Thích Trường Chinh thâm hậu đến bực nào.
Thích Trường Chinh cảm nhận được sức lực toàn thân sung mãn mà trước đây chưa bao giờ có, tinh thần sung sướng thoải mái, nói với hai người: “Mau kêu Hàn Bích Thúy đến đây cởi trói cho ta, nếu không chẳng có chuyện gì để bàn bạc hết.”
Nói xong nhắm mắt tĩnh dưỡng, hưởng thụ cảm giác khoan khoái thư sướng trong nội thể.
Bản tính y sinh ra đã không thích nhớ hận, đặc biệt là đối với nữ nhân, vô luận là họ làm bất cứ việc sai trái gì đối với y, y cũng rất khó để ở trong lòng. Điều đó tịnh không phải nói lên y sẽ bỏ qua cho Hàn Bích Thúy nhưng y cũng chỉ sẽ dùng phương thức bỡn cợt để cho hả tức và sướng cái miệng mà thôi.
Hai người trầm mặc một lúc, rồi sau khi đưa mắt nhìn nhau mới lui ra khỏi phòng giam. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Chẳng bao lâu Hàn Bích Thúy xuất hiện ở trước mặt y.
Ánh mắt lợi hại của hai người chăm chú nhìn nhau một chút cũng không nhường nhịn.
Thích Trường Chinh nhe răng cười lộ ra hàm răng và nụ cười dễ nhìn của y, ôn nhu nói: “Đã nghe được lão Thích ta nói qua sẽ đối phó với nàng như thế nào rồi chứ? Vì sao đến đây gặp ta lại không mang kiếm, nàng đem bảo đao của ta để ở đâu rồi?”
Hàn Bích Thúy cảm thấy ngạc nhiên, thật không ngờ tên nam tử khó chịu này đã thành tù nhân của người ta mà vẫn ung dung cứng miệng vậy, hừ lạnh một tiếng, nói: “Bộ dạng ngươi còn như thế nữa, ta chỉ đành coi như bị ngươi ép, đem ngươi đi giết thôi.”
Thích Trường Chinh mỉm cười nói: “Cái này có phải kêu là bạch đạo chính phái biết phân biệt thị phi không?”
Hàn Bích Thúy giận dữ dậm chân nói: “Ngươi đã không chịu giảng hòa, người ta thả ngươi ra rồi lại phải bán mình vào lầu xanh à, ngươi muốn người ta làm thế sao?”
Mấy câu này vừa nói ra, chẳng những chỉ riêng Hàn Bích Thúy trở nên ngây ngốc mà ngay cả Thích Trường Chinh cũng trợn tròn mắt nhìn nàng.
Đây đâu còn giống như đối với địch nhân, mà là nữ tử đang hướng về tình lang của mình nhõng nhẽo.
Gương mặt Hàn Bích Thúy ửng hồng, bản thân cũng không hiểu vì sao lại bật miệng nói ra những lời yếu đuối như vậy.
Thích Trường Chinh cẩn thận đánh giá nàng, từ từ nói: “Đã nói nàng yêu ta rồi, lại còn không chịu thừa nhận.”
Gương mặt Hàn Bích Thúy càng đỏ lên, lại không có hiện tượng giống như trước đây lập tức phát nộ xuất thủ giáo huẫn y, chỉ trừng mắt nhìn y một cái rồi cương quyết nói: “Được rồi! Để ta tự mình thả ngươi xuống, xoa bóp thì quên đi, cùng lắm là cùng ngươi quyết đấu công bằng, nếu ta thắng rồi thì ngươi phải ngoan ngoãn hợp tác với ta.”
Thích Trường Chinh nói: “Đại chưởng môn thua thì làm sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Hàn Bích Thúy đỏ lên nói: “Mặc ngươi xử trí.”
Thích Trường Chinh cười khanh khách nói: “Nếu nàng không muốn bị bán vào lầu xanh, tốt nhất là lập tức giết chết ta.”
Hàn Bích Thúy quát lên: “Tên cuồng đồ ngươi thật không biết trời cao đất dày, thắng được ta rồi hãy nói.”
Thích Trường Chinh lại cười hì hì nói: “Rút cuộc Hàn tiểu thư là cố ý, hay thật đã quên phủ nhận tình cảm đối với ta.” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Hàn Bích Thúy nổi giận lao lên đằng trước vung tay định tát Thích Trường Chinh.
Thích Trường Chinh cười một tràng dài, trung khí sung túc đâu còn giống như bị chế ngự huyệt đạo, dây gân trâu ở tứ chi “bựt bựt” đứt đoạn, chụp tay một cái nắm được bàn tay Hàn Bích Thúy.
Bản thân Hàn Bích Thúy võ công vô cùng cao minh, dù cho không hơn được Thích Trường Chinh thì cũng chẳng thua kém bao nhiêu, lần này thất thủ chỉ là vì sơ xuất.
Nội kình Thích Trường Chinh theo bàn tay nàng chạy vào nội thể Hàn Bích Thúy khiến nàng hét lên một tiếng, thân thể mềm mại của nàng mất sức ngã vào trong lòng Thích Trường Chinh.
Thích Trường Chinh ôm nàng thật chặt lại hôn lên môi nàng một cái thật lâu rồi mới thả nàng ra và giải khai hết huyệt đạo cho nàng.
Cả gương mặt xinh đẹp của Hàn Bích Thúy đỏ bừng, ngọc chưởng vung lên đánh tới y.
Thích Trường Chinh thấy nàng giống như say rượu ngay đứng còn không nổi mà đã xuất thủ đối với mình, cười khách khách một tiếng, dùng thủ pháp tinh diệu lại nắm được ngọc chưởng của nàng ở trong tay.
Hàn Bích Thúy nghiến chặt hàm răng trắng co gối lại húc vào eo của y.
Thích Trường Chinh tụ công vào eo, chịu một cú húc bằng đầu gối không đủ kình đạo của nàng, rồi cười nói: “Còn nói không yêu ta, đầu gối này là có tình ý tốt nhất thiên hạ.”
Hàn Bích Thúy tức quá chút nữa thì bật khóc, làu bàu nói: “Bỏ ta ra!”
Thích Trường Chinh nghe thấy có vẻ không hay, lập tức bỏ tay nàng ra.
Hàn Bích Thúy lùi đến bên cửa, mặt lạnh như băng hỏi: “Thích Trường Chinh! Ngươi dám cùng ta quyết đấu không?”
Thích Trường Chinh tiến về phía nàng đến khi khoảng cách giữa hai người gần chỉ còn hai thước, lắc đầu nói: “Đao của ta là dùng để giết địch nhân, tịnh không phải dùng để đùa chơi.”
Hàn Bích Thúy trong lòng đã sớm rất là rối loạn, nhăn mặt hỏi: “Con người ngươi thật sự là thế nào đây. Thế này không được, thế kia không được, rút cuộc là muốn sao vậy? Ta đối với ngươi như vậy còn không coi là địch nhân sao?”
Thích Trường Chinh lắc đầu cười bí ẩn: “Nàng đối với ta vì yêu mà hận, sao có thể coi là địch nhân được, phải không?”
Hàn Bích Thúy thiếu chút nữa thì hôn mê tại đương trường, tự biết tâm thần đại loạn dùng không được năm phần công phu so với bình thường, tuyệt không phải là đối thủ của thanh niên nam tử kiên nghị bất cần này. Động thủ thì đã không thể được, chẳng lẽ để cho đối phương đùa rỡn mình như thế này sao?
Trước khi vào đây nàng đã sai tất cả môn nhân ra khỏi địa lao, bất quá vẫn có thể kêu người đến trợ giúp, nhưng nàng sẽ không làm như vậy, loại tâm tình mâu thuẫn thế này, khiến nàng chân tay càng lúng túng.
Nàng chưa từng tưởng qua sẽ bị một nam nhân hý lộng đến tình trạng tiến thối lưỡng nan giống như vậy.
Thích Trường Chinh đột nhiên đưa hai tay ra nắm lấy hai vai của nàng.
Thân thể Hàn Bích Thúy nhất thời run rẩy vội ngó nhìn y quên mất phải kêu y buông tay ra.
Thích Trường Chinh thành khẩn nói: “Trò chơi của bọn ta dừng ở đây thôi. Ngọc bội của ta coi như là đưa cho nàng, nhưng nàng cũng phải đưa lại cho ta một trăm lượng bạc để chi tiêu hàng ngày. Thù oán của bọn ta toàn bộ bỏ hết, nàng nói xem giao dịch này đã hợp lý chưa?”
Hàn Bích Thúy nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi không mang ta bán vào trong lầu xanh sao?”
Thích Trường Chinh buông hai tay ra, cười lớn nói: “Hàn chưởng môn sao có thể coi lời nói đùa của lão Thích ta là thật chứ, cứ coi như nàng cam tâm tình nguyện, lão Thích cũng làm không được. Tốt rồi! Bảo đao của ta và ngân lượng ở đâu đây?”
Hàn Bích Thúy hồi phục trở lại bình thường, thở dài một hơi nhè nhẹ, nói: “Thích Trường Chinh à! Tóm lại vì sao chàng không chịu nhận sự trợ giúp của người ta? Bất quá đã đến mức thế này, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà huênh hoang có thể giúp đỡ chàng. Được rồi! Ta tiếp nhận giao dịch này.”
Thích Trường Chinh rất vui nói: “Thế mới ngoan, sau này có thời gian lão Thích sẽ lại đến thăm nàng.”
Đôi mắt đẹp của Hàn Bích Thúy chớp chớp, trước tiên lộ ra một nụ cười mê hồn, rồi gật đầu nói: “Phải mà! Bọn ta tất sẽ có cơ hội gặp lại.”
Thích Trường Chinh tham lam chăm chú ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng, thầm nghĩ một vưu vật mê hồn thế này lại có chủ ý không lấy chồng, thật là đáng tiếc. Nếu không phải như thế, mình có thể chịu không nổi hướng về nàng triển khai theo đuổi, bất quá miễn cưỡng người ta thật chẳng vẻ vang gì, đành thầm thở dài một hơi, nói: “Hẹn gặp lại!”
*****
Hàn Bách đi đến chỗ bậc cầu thang trên cùng thì nghe được âm thanh cười đùa và tiếng bước chân đi lại của bọn Tả Thi và Tần Mộng Dao từ ở bên dưới truyền lên.
Hàn Bách ngó xuống dưới giang hai tay ra và nhe răng cười ra vẻ ngăn cản bốn nàng.
Gương mặt xinh đẹp của Tả Thi, Triệu Hà và Nhu Nhu đồng thời lập tức trở nên lạnh lùng, hiển nhiên nỗi ấm ức trong lòng đối với y vẫn chưa tiêu.
Khóe miệng Tần Mộng Dao hàm tiếu, hai tay khoanh lại trước ngực đứng dựa vào tường, bộ dạng giống như cách ngạn quan hỏa*.
Hàn Bách cười khẩy trong lòng, để ta triển khai chút thủ đoạn gợi tình, xem tiên tử nàng còn có thể giữ được bộ dạng siêu thoát như vậy không, cười nhè nhẹ nói: “Ai muốn qua cửa phải cho ta hôn một cái!”
Tả Thi hai tay chống eo, giận dữ quát: “Lập tức biến ngay, nếu không ta kêu lên một tiếng để Phạm đại ca đến thu thập đệ.”
Nhu Nhu hướng về Tần Mộng Dao nói: “Mộng Dao tiểu thư sẽ không đứng một bên coi đâu nhỉ!”
Hàn Bách cười nói: “Nhu Nhu cứ gọi nàng là Mộng Dao hoặc Dao được rồi, vì nàng đã đáp ứng làm vợ Hàn Bách ta rồi.”
Tam nữ ngạc nhiên nhìn về phía Tần Mộng Dao.
Tần Mộng Dao điềm đạm cười nói: “Chàng ngoại trừ những thủ đoạn vô lại còn có bản lĩnh đặc biệt gì không?”
Hàn Bách khanh khách cười nói: “Ba người các nàng không phải thấy Mộng Dao như thế mà tưởng nàng ung dung bình tĩnh. Kỳ thực trong lòng nàng đang thầm lo sợ ta đương lúc các nàng nhìn mà hôn nàng, để cho bọn nàng nhìn thấy được bộ dạng xấu hổ không thể kìm chế được tình cảm của nàng.”
Tần Mộng Dao trong lòng thầm run. Đúng như Hàn Bách nói, y đang tập trung tinh thần vận khởi linh giác của Ma chủng để thăm dò tình hình trong nội tâm nàng. Nàng vội vàng đè nén tâm tình vừa sợ vừa vui xuống, chau mày nói: “Hàn Bách, nếu chàng làm bậy như lời nói, ta tuy không đủ sức phản kháng lại chàng, nhưng ta sẽ trách chàng không giữ lời hứa thì thắng đâu có hãnh diện gì.”
Tả Thi nghe được trở nên hồ đồ, không biết hai người đang làm cái quỷ gì. Bất quá lại cảm thấy rõ ràng Hàn Bách có sự khác biệt so với bình thường, bắt đầu biểu lộ ra tinh thần tập trung, không như trước đây dễ dàng bị phân tâm, ngay động tác gãi đầu cũng không có nữa.
Hàn Bách nghiêm mặt nói: “Đừng lo lắng! Sao Hàn Bách ta lại là một người không có cốt