Đi cạnh bốn gã đệ tử trong trang phục tinh tế, xem ra ở trong tây Ninh phái có chút thân phận là một trang mỹ nữ xinh đẹp tuyệt sắc, vóc dáng động nhân, mái tóc dày mượt tết thành đuôi sam, hấp dẫn vô cùng đang tiến vào trong đại đường, theo con đường lát đá đi về phía khán đài bọn hắn đang ngồi.
Hàn Bách đến đây mới hiểu vì sao ngay cả Diệp Tố Đông cũng phải tán thưởng, dùng cụm từ mĩ miều có một một hai “Kim ốc tàng Sương” để hình dung.
Trang Thanh Sương và Hư Dạ Nguyệt đúng là hai mỹ nữ tuyệt đối bất đồng.
Nếu nói Hư Dạ Nguyệt là trăng rằm soi sáng màn đêm tối tăm thì Trang Thanh Sương lại là sương tuyết trên chốn thâm sơn núi cao, khiến người khác khó lòng thân cận.
Nàng tịnh không cố ý làm ra vẻ như thế mà vẻ đẹp của nàng giống như sương tuyết khiến người khác phải hoa mắt, làm cho họ chỉ dám cúi mình đứng xa lén lút hân thưởng.
Làn da của nàng trắng như tuyết, khí độ siêu phàm thoát tục, tuy đi giữa đám nam nhân nhưng vẫn không che được phong thái ngạo nhiên bất quần, như một ngọn núi tồn tại độc lập, thực khiến cho người ta điên đảo say mê đến cùng cực. Đó không đơn giản chỉ vì thần tình lãnh nhược băng sương của nàng, mà còn ở dáng vẻ kiêu hãnh ngạo nhân toát ra từ con người nàng mà bất cứ ai cũng có thể cảm thấy được.
Nếu như đem so sánh với Hư Dạ Nguyệt, nàng tuyệt đối không hề thua kém. Mỗi nàng đều có một phong vị riêng.
Nghĩ đến đây, Hàn Bách suýt chút nữa muốn đánh cho mình hai quyền.
Vì sao tối nay kể từ khi từ biệt với Hư Dạ Nguyệt xong, lại thỉnh thoảng lại nhớ đến nàng ta?
Mình đường đường là truyền nhân của Ma chủng, nam tử hán đại trượng phu, làm sao lại để cho mỹ nữ vô tình này chiếm cứ, không chế tâm thần?
Lúc này, Trang Thanh Sương đã bước đến trước những bậc thang đá bên phải dẫn lên khán đài. Chúng đệ tử đi cùng đều dừng bước, chỉ còn một mình nàng yêu kiều bước lên chỗ khán đài.
Tiểu Yến Vương đi tới nghênh đón, bộ dáng như long hành hổ bộ. Trang Thanh Sương nhìn thấy Tiểu Yến Vương Chu Cao Sí, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh khác thường, khẽ mỉm cười cúi đầu chào hỏi.
Hàn Bách trước ngực như bị sét đánh, thầm kêu xong cả rồi. Xem ra mình đã đến chậm mất một bước. Sợi tơ tình của mỹ nữ lãnh nhược băng tuyết này sớm đã trao trên người Tiểu Yến Vương. Mình xem ra chẳng còn chút hy vọng.
Tiểu Yến Vương bước đến bên cạnh Trang Thanh Sương, sau khi thì thầm vài câu liền cùng nhau đi đến ngồi ở hai chiếc ghế ở phía ngoài cùng bên trái. Nàng cũng chẳng thèm liếc Hàn Bách lấy một cái, khiến cho kẻ đến sau là hắn lại càng thêm khó chịu.
Kỳ lạ là cả Trang Tiết và Diệp Tố Đông làm như không hay biết gì, không có giới thiệu hắn với nàng.
Chỉ trong một buổi tối, sau Hư Dạ Nguyệt, Hàn Bách lần thứ hai phải nếm mùi thất bại, lại thấy hai người thân mật thì thầm to nhỏ, nhất thời mất hứng quay sang Diệp Tố Đông đang ngồi bên trái mình thấp giọng nói: “Cấm Vệ trưởng, xem ra tối nay không cần tiểu sứ ở đây làm người khác mất hứng, có lẽ ta nên sớm về nhà đánh một giấc là hơn!” Diệp Tố Đông mỉm cười vẻ thần bí, hướng Trang Tiết nói: “Sư huynh, Chuyên sứ đại nhân muốn quay về.”
Trang Tiết sớm nghe thấy hai người nói chuyện, mỉm cười đứng lên nói: “Phác đại nhân từ phương xa đến làm khách, nếu Trang mỗ còn chưa tận hết đạo chủ khách mà để ngài đi thì thật bất hợp lẽ. Nào, chúng ta đến hiên phía sau uống chén trà nóng, mọi người cùng nhau nói chuyện một hồi.”
Sa Thiên Phóng hiển nhiên đối với Hàn Bách kẻ vỗ mông ngựa này ấn tượng rất sâu, cười nói: “Sự đệ dẫn đại nhân đi đi! Nơi này có lão phu chỉ điểm là được rồi.” Sau đó quay sang Hàn Bách nói: “Đại nhân khoan hãy đi vội, lão phu vẫn còn chưa có cơ hội cùng đại nhân trao đổi luận bàn đấy.”
Hàn Bách nghe thấy vậy lại càng muốn bỏ chạy, lấy giọng tối thành khẩn nói: “Thịnh tình của các vị, tiểu sứ xin tâm lãnh nhưng thời gian ta lưu lại kinh sư ít nhất cũng mấy tháng, thậm chí một hai năm, đâu sợ sau này không có cơ hội. Chỉ là tiểu sứ trong lòng nghĩ đến chúng tiện nội lo lắng không biết ta đang ở đâu…”
Diệp Tố Đông cướp lời nói: “Đại nhân yên tâm, vi tướng sớm đã phái người đi thông tri cho quý Thị Vệ trưởng và các phu nhân, nói đại nhân hiện đang làm khách ở chỗ bọn ta.”
Hàn Bách không biết phải nói gì hơn, lòng thầm kêu khổ.
Lần này đúng là trộm không được Trang Thanh Sương lại còn mất nắm thóc.
oOo
Lúc này bến dưới đài có mười sáu tên đệ tử đi ra, chia làm tám cặp đối luyện, nhất thời tiếng binh khí giao nhau làm không khí trong đạo tràng trở nên náo nhiệt phi thường.
Trang Tiết cố tỏ vẻ nhiệt tình nắm lấy tay Hàn Bách, quay sang Tiểu Yến Vương và Trang Thanh Sương nói: “Mời Tiểu Yến Vương di tôn giá, đến hiên bên trong ngồi một lúc, Thanh Sương con cũng đến luôn!” Nói xong kéo Hàn Bách cùng Diệp Tố Đông đi ra phía sau tấm bình phong, từ cửa sau xuyên qua hàng lang dài, đi đến hiên trong rộng rãi.
Ba người vừa ngồi xuống chiếc bàn kê ở chính giữa hiên thì Tiểu Yến Vương cùng Trang Thanh Sương cũng đi đến. Trải qua màn giới thiệu xã giao xong, đều ngồi xuống quanh bàn. Tự có đệ tử dâng trà tới.
Tâm thầnTiểu Yến Vương đặt cả lên Trang Thanh Sương, chỉ hướng Hàn Bách chào hỏi qua loa rồi quay sang mỉm cười ngắm Trang Thanh Sương, giống như trên thế gian này chỉ có một mình nàng tồn tại, không để ý đến người xung quanh.
Trang Thanh Sương hướng Hàn Bách thi lễ xong, lạnh lùng liếc hắn một cái, mới ngồi xuống mặt tỏ vẻ không chút tình nguyện. Hiển nhiên là vô cùng miễn cưỡng.
Hàn Bách xuất thần hàn vi, vốn ghét nhất loại thái độ này, nhưng hắn vốn là người thô hào rỗng rãi. Trong lòng chỉ biết cười khổ, sau khi hạ quyết tâm thà theo đuổi heo, chó còn hơn theo đuổi nàng xong, quay sang cười với Diệp Tố Đông nói: “Cấm Vệ trưởng xin đừng trách tiểu sứ quê mùa, tự nhiên trong lòng ta lại muốn đi dạo ngắm sông Tần Hoài, xem có gặp được người nào quen hay không?”
Trang Thanh Sương chưa từng nghe qua có trang thanh niên nam tử nào ở trước mặt nàng công khai nói muốn đi đến chốn thanh lâu ca hát, thầm cảm thấy ngạc nhiên, quay sang nhìn hắn.
Hàn Bách cố tình không thèm nhìn nàng, niệm khởi Vô Tướng Thập Thức, thần thái toàn thân lập tức thay đổi, trở nên đạo mạo uy nghiêm, như một thế ngoại cao tăng.
Trang Tiết, Diệp Tố Đông cùng Tiểu Yến Vương đều là cao thủ đương thế, ngay lập tức phát sinh cảm ứng, ba đôi mắt đều tập trung đổ dồn lên người Hàn Bách.
Hàn Bách linh cơ nhất động, mượn nỗi nhớ nhung xa cách với Tần Mộng Dao, trong lòng đau xót, nhãn thần trở nên u uất thâm trầm, đảo mắt nhìn qua Trang Thanh Sương đang lộ xuất vẻ kinh dị, vỗ trán nói: “Thật không phải, ta nhất thời đã quên Cấm Vệ trưởng còn có việc công, cứ để một mình ta đi tầm u tham thắng là được rồi.”
Diệp Tố Đông từng gặp qua nghìn vạn người, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người chỉ trong khoảng khắc thần thái đã biến đổi lớn đến như vậy, nhìn chằm chằm giống như lần đầu quen hắn nói: “Chuyên sứ đừng nên khách khí, Hoàng thượng từng dặn dò qua vi tướng phải chiêu đãi đại nhân thật chu đáo. Cho dù là Hoàng thượng không phân phó, Chuyên sứ là khách của Đại Minh ta, vi tướng sao có thể không trọn đạo chủ khách. Uống xong chén trà này, vi tướng cùng đại nhân lập tức khởi trình để đại nhân từ từ hân thưởng cảnh sắc ban đêm quyến rũ động nhân ở Tần Hoài.”
Trang Tiết hô hô cười nói: “Đại nhân danh sĩ phong lưu, khiến ta nghe mà cũng động lòng, có thể để ta cùng đi xem náo nhiệt với hai người được không?” Hàn Bách cùng Diệp Tố Đông nhịn không được mà đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy như vậy thì thật xấu hổ và bất tiện, khó có thể cao hứng hưởng thụ.
Trang Tiết thấy được vẻ mặt của hai người, hô hô cười rộ nói: “Yên tâm đi. Trang mỗ đây cũng không phải lần đầu đến những nơi đó!” Tiếp đó quay sang Trang Thanh Sương nói: “Thanh Sương con cũng cùng đi với cha. Nếu không thấy con bên người, cha sẽ lo chết mất.”
Hàn Bách và Diệp Tố Đông đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu Trang Tiết tịnh chẳng phải muốn đi dạo mà chỉ muốn dụ Tiết Minh Ngọc trong bóng tối hành động, để có cơ hội ra tay đối phó với hắn. Trang Thanh Sương chỉ là mồi câu mà thôi.
Đến đây Hàn Bách mới hiểu rõ con người là chủ nhân của Tây Ninh phái. Cái vẻ ăn nói nhẹ nhàng vô tự lự chỉ là vỏ bọc bên ngoài che dấu những tâm cơ và thủ đoạn vô cùng lợi hại ở bên trong.
Trang Thanh Sương ngạc nhiên thốt lên: “Cha!” Lại cúi đầu xuống, khẽ cầu xin: “Cha, mấy người đi đi! Thanh Sương…”
Tiểu Yến Vương vỗ ngực nói: “Cao Sí tối nay đến đây là muốn đảm nhận trách nhiệm làm tiểu binh vệ cho Trang cô nương, Trang đại nhân cứ yên tâm cùng Chuyên sứ đại nhân đi đi!” Hàn Bách cầm chén trà trong tay một hơi uống cạn, đứng lên, trở nên uy mạnh vô bì, hào khí vạn thiên nói: “Nếu đã như vậy, Trang chưởng môn và Cấm Vệ trưởng đều không nên phí thời gian vì ta. Bổn nhân tốt nhất nên đến ngõ Tả gia xem công việc chuẩn bị của quán rượu. À, phải rồi! Ngày mai ta có cần phải vào triều sớm không?”
Diệp Tố Đông cười nói: “Thiết triều thì không cần lên nhưng Hoàng thượng muốn gặp ngài sau khi buổi thiết triều đấy.”
Hàn Bách nghĩ đến lúc gặp Chu Nguyên Chương liền đau đầu, ủ rũ ngồi xuống, nhấc chiếc chén không nói: “Ta muốn uống xong ba chén rượu mới cáo từ khởi trình.”
Liên tiếp chịu hai lần đả kích khiến Hàn Bách bỗng cảm thấy tâm tro ý lạnh, ngay cả chức Chuyên sứ giả mạo cũng không muốn làm, lộ ra bản tính thật.
Trang Thanh Sương lần đầu dụng tâm đánh giá hắn, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như băng.
Hàn Bách lúc này ngay cả việc nàng có hứng thú với mình hay không cũng chẳng thèm quan tâm.
Trang Tiết vỗ tay gọi đệ tử tới, sai bọn hắn đi lấy mỹ tửu lên, khí độ ung dung nói: “Mọi người cùng bồi Chuyên sứ uống một chén. Túy nhãn khán Tần Hoài, càng không phải là mỹ sự sao?”
Tiểu Yến Vương thầm cảm thấy kinh ngạc, không ngờ rằng Trang Tiết lại phớt lờ lời mình như vậy. Hắn và phụ thân Yến Vương lên kinh chưa được mười ngày, mấy ngày trước ở Thanh Lương tự vô tình gặp Trang Thanh Sương. Sau khi cho thủ hạ điều tra rõ ràng, liền không để ý hết thảy theo đuổi nàng. Bằng vào địa vị tôn quý của hắn, muốn gió được gió, muốn mưa được