Lần này Chu Nguyên Chương tiếp kiến Hàn Bách ở một địa phương trong Hoàng Thành thâm cung có tên là “Tàng Trân Các”. Tòa Kiến trúc này chia làm bảy tầng không gian trong ngoài. Mỗi một không gian đều có chủ điện và Dực Thiên điện ở hai bên tả hữu, bày trí vô vàn những đồ vật trân quý lớn nhỏ.
Chỗ Chu Nguyên Chương chờ bọn hắn là nơi bày trí những vật dụng trang sức bằng đá và sứ. Từ những đồ sứ tinh xảo cho đến những viên gạch được làm bằng gốm đá từ thời xa xưa, muôn hình muôn vẻ khiến cho người xem muốn hoa cả mắt.
Diếp Tố Đông đưa Hàn Bách đến trước đại môn rồi giao hắn cho hai vị công công dẫn vào.
Khi Hàn Bách ở sau lưng quỳ xuống khấu đầu thì lúc này Chu Nguyên Chương vẫn còn đang say sưa ngắm hơn một trăm bản thạch ấn bày la liệt trên giá, không nhịn được mà than thở: “Loại đá cẩm thạch này vừa trong sáng lại bóng bẩy, chất sắc ôn nhã, so với đá từ trên núi cao và đá hóa thạch thì đẹp hơn một chút.”
Hàn Bách khấu đầu biểu lộ sự đồng ý.
Chu Nguyên Chương quay người lại đối diện hắn nói: “Còn không mau đứng lên.”
Hàn Bách đa tạ long ân rồi mới đứng dậy, hồi phục lại vẻ tươi tỉnh tự nhiên vốn có.
Chu Nguyên Chương vẫy tay ra dấu cho hắn theo tại phía sau, đi đến trước một cái giá bày trí đầy đá Vũ Hoa Đài nói: “Cho dù là nghệ nhân số một trên đời cũng không thể tạo ra được loại hoa văn tinh xảo giống như trên loại đá này. Cũng có thể thấy nhân lực cũng có lúc đến giới hạn, nhưng lão thiên vẫn là pháp thuật vô biên.”
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Hoàng Thượng giống như trong lòng có chút tâm sự?”
Chu Nguyên Chương mỉm cười đáp: “Bị Chuyên sứ phát hiện ra rồi.” Thuận tay cầm lên một cái nghiên mực đưa cho Hàn Bách rồi bảo hắn lật ngược lại xem dưới đáy nghiên, than thở: “Khanh xem hai câu thơ được khắc ở trên này xem.
‘Tự liên đoàn phiến lãnh,
Bất cảm oán thu phong’
Dịch nghĩa: Nhung mắt Nai (Tàng Thư Viện)
Tiếc thương cánh quạt tròn lạnh lẽo
Không dám oán trách ngọn gió thu.
(Ý là từ khi ngọn gió mùa thu thổi về nên không dùng quạt, phải để quạt lạnh lẽo, vì phải hững hờ với quạt rồi tiếc thương..., dù vậy vẫn không dám oán trách thu phong...)
Bản dịch của Tuanflu
Hai câu này nằm trong 4 câu miêu tả tình cảm của người thiếp dành cho vị quân vương của mình, nàng chỉ biết trách mình phận bạc chứ không trách phu quân:
妾命由來薄,君恩豈異同?
自憐團扇冷,不敢怨秋風.
(Thiếp mệnh do lai bạc,quân ân khởi dị đồng?
Tự liên đoàn phiến lãnh,bất cảm oán thu phong.)
Dịch tạm nghĩa:
Mệnh thiếp vốn mỏng manh
Ơn vua há phân biệt
Tự xót quạt mình lạnh
Sao dám oán gió thu.
Kiến thức của Hàn Bách về thơ văn quả thực rất có hạn , nhất thời không hiểu ý tứ của hai câu thơ trên chỉ có thể gật gật gù gù tỏ ý hân thưởng cho qua chuyện.
Chu Nguyên Chương cũng không giải thích, cất bước tiến vào trong một gian khác.
Hai bên hành lang dài bày trí đầy chậu cảnh, mỗi cây mỗi vẻ tâm tư khác nhau.
Chu Nguyên Chương thuận miệng nói: “Trong nghệ thuật cây cảnh quan trọng nhất là đạt được sự tự nhiên. Có thể nhìn thấy được cái chủ yếu trong cái thứ yếu. Đó mới thực là thượng phẩm.”
Hàn Bách trong lòng chán nản, chẳng lẽ Chu Nguyên Chương công việc ngập đầu ngập cổ hôm nay triệu hắn đến chỉ để nói mấy thứ vô vị này sao?
Bước vào trong điện, hai mắt Hàn Bách đột nhiên sáng hẳn lên.
Hắn như vậy không phải nhìn thấy được đồ vật gì quý báu mà bởi vì bên trong điện có một vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương đang ngồi bên chiếc trường kỷ, chuyên chú mài mực.
Từ mái tóc cho đến y phục nàng đang mặc, tất cả đều mang một vẻ đẹp tinh trí mỹ lệ, màu sắc rực rỡ chói mắt làm cho đại mỹ nhân trước mặt nổi bật như ánh dương quang sáng ngời trên bầu trời đang chiếu rọi nhân gian. Làm cho người nàng toát lên một vẻ tôn quý kiêu sa không thể với tới.
Khuôn mặt nàng tuy đoan trang mỹ lệ nhưng vẫn không ngăn nổi mị lực cùng tính hoang dã toát ra từ trong xương tủy khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng bị mê hoặc mà nảy sinh khát vọng có thể cùng nàng điên loan đảo phượng tận hưởng phong lưu ở trên giường.
Loại khí chất kết hợp giữa sự ưu nhã cao quý với nét hoang dã tự nhiên xuất hiện trên cùng một người này, Hàn Bách chưa từng được thấy qua ở bất kỳ một ai khác.
Cho nên chỉ cần liếc qua cũng có thể khẳng định nàng chính là một trong thập đại mỹ nhân, ái phi được Chu Nguyên Chương sủng ái nhất: Trần Quý phi.
Đồng thời cũng nghĩ đến việc Chu Nguyên Chương gọi hắn tới mục đích là muốn hắn viết phong quốc thư gửi về Cao Ly mà hắn đã cố tình trì hoãn suốt hai ngày nay.
Nhưng ông ta vì sao lại để cho mình gặp Trần Quý phi đây?
Trong chuyện này nhất định phải có thâm ý.
Trong sự lo lắng bất an, Hàn Bách theo ý của Chu Nguyên Chương ngồi xuống vị trí đối diện với Trần Quý phi.
Trên tràng kỷ đã chuẩn bị sẵn giấy bút, chỉ còn thiếu mỗi mực.
Đôi tú mâu của Trần Quý phi hoàn toàn quán chú nơi chiếc nghiên mực, giống như vẫn không biết có người ngồi xuống trước mặt nàng vậy.
Hàn bách càng thê thảm, chỉ dám nhìn tờ giấy bày ở trên tràng kỷ. Cho dù có mỹ nhân trước mặt hắn cũng không dám manh động mà tự do hân thưởng.
Chu Nguyên Chương cũng không giới thiệu hai người với nhau, chỉ khoanh tay đứng ở phía sau lưng Trần Quý phi, lẳng lặng ngắm nhìn đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp đang mài mực. Trong nhãn thần không ngừng có sự biến hóa, chìm vào trong suy nghĩ.
Trong đại điện rộng lớn chỉ vang lên tiếng của thỏi mực đều đều ma sát lên chiếc nghiên bằng đá.
Hàn Bách hiện tại hoàn toàn minh bạch vì sao Chu Nguyên Chương lại sủng ái mỹ nữ này đến như vậy. Nàng quả đúng là một vưu vật động nhân khiến cho người khác vừa gặp đã nảy sinh lòng yêu thương.
Hắn tuy không dám ngang nhiên đưa mắt nhìn nàng nhưng chỉ bằng vào những cái nhìn lén lút cùng mùi hương ngào ngạt từ trên người nàng tỏa ra cũng đủ khiến cho hắn thần hồn điên đảo rồi.
Chiếc eo nhỏ nhắn của nàng kết hợp với thân trên ưỡn thẳng làm lộ ra những đường cong dụ hoặc không thể giấu diếm, vừa mềm mại lại ẩn tàng ý chí cùng sức mạnh vô cùng, không ngừng tỏa ra sự nhiệt tình cùng dã tính khiến những người cảm thụ khó có thể dùng bất kỳ một thứ ngôn từ để miêu tả chính xác được.
Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương có lẽ so với nàng xinh đẹp hơn nhưng lại thiếu đi loại phong tình thành thục này.
Vẻ phong tình của Bạch Phương Hoa tuy có thể cùng nàng so sánh nhưng không có được loại khí chất dụ nhân khiến người ta kích thích này, mỹ sắc cũng thua kém nàng một bậc.
Trời đất!
Trên đời còn có thể có mỹ nhân thiên sinh mị cốt đến như vậy.
Nghĩ đến đây thật không thể không nảy sinh lòng hâm mộ Chu Nguyên Chương.
Trần Quý phi cuối cùng cũng đã mài xong một nghiên mực đầy. Cẩn thận đặt thỏi mực xuống, nhẹ nhàng đưa chiếc nghiên mực qua một bên rồi nhúng đôi ngọc thủ trắng muốt xinh đẹp vào trong chiếc bồn bạch ngọc chứa nước sạch đặt ở trên tràng kỷ để tẩy rửa. Tiếp đó cầm khăn đã được chuẩn bị sẵn đặt một bên từ từ lau khô tay. Vẻ mặt điềm tĩnh, một chút cũng không vì hai nam nhân đứng ở bên cạnh mà tỏ ra bất an.
Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng nói: “Quý phi có thể lui ra được rồi.”
Trần Quý phi từ từ đứng dậy, giống như ngọn cỏ chập chờn trước gió, tư thái dụ nhận đến cực điểm.
Hàn Bách chưa từng gặp qua nữ nhân nào có thể khiến nam nhân nghĩ đến chuyện vân vũ như nàng. Nhân lúc nàng đi qua trước mặt che khuất tầm nhìn của Chu Nguyên Chương không nhịn được mà nhìn về phía nàng.
Nào ngờ nàng cũng nhìn qua phía hắn.
Ánh mắt vừa tiếp xúc nhau, cả hai người đều như bị điện giật, sợ hãi vội vàng chuyển qua nơi khác.
Sau khi Trần Quý phi ra khỏi điện, tim Hàn Bách vẫn đập thình thịch. Trong đầu chỉ nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng như lửa nhưng lại ẩn chứa niềm u oán vô tận.
Chu Nguyên Chương ngồi xuống tấm đệm mềm lúc trước Trần Quý phi vừa ngồi, lại buông tiếng thở dài.
Hàn Bách thấp giọng hỏi: “Đây là lần thứ ba Hoàng Thượng thở dài, rốt cuộc trong lòng có tâm sự gì vậy?”
Chu Nguyên Chương hội phục lại sự tỉnh táo, chậm rãi đáp; “Đại Minh ta kiến quốc đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng trải qua nguy cơ nào giống như tình thế trước mắt. Các thế lực trong ngoài trước đều bị áp chế nay lại trỗi dậy. Nếu không may, thiên hạ lại một lần nữa rơi vào cảnh loạn cục. Nhưng chỉ có điều trẫm thở dài lại không phải vì trận chiến trước mắt mà bởi Trần Quý phi.”
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Hoàng thượng không phải đã từng nói rằng nàng đối với mình là chân tình sao?”
Đôi mắt Chu Nguyên Chương lấp loáng tinh mang, cười khổ nói: “Trẫm thực sự phi thường mâu thuẫn. Một mặt rất nguyện ý tin tưởng nàng còn mặt khác lại hoài nghi nàng. Bởi vì từ trước đến nay nàng vẫn không chịu sinh hài tử cho trẫm.”
Hàn Bách ngạc nhiên nói: “Chuyện đó há có thể do nàng quyết đinh?”
Chu Nguyên Chương lần thứ tư thở dài nói: “Bề ngoài thì có vẻ như nàng giống như nữ nhân hiếm muộn. Nhưng ta hoài nghi nàng có bí pháp để tránh mang thai cho nên đã lâu vẫn chưa có hài tử.”
Hàn Bách càng cảm thấy kỳ quái nói: “Tại chốn thâm cung có chuyện gì mà không nằm trong lòng bàn tay của Hoàng Thượng. Quý phi muốn dùng thuốc để tránh hoài thai cũng chỉ sợ làm không được.”
Chu Nguyên Chương lắc đầu chán nản nói: “Văn Chính ngươi có lẽ còn chưa biết, Trần Quý phi vốn không phải là nữ tử Trung Nguyên mà là Sắc Mục cao thủ tinh thông võ công được Lăng khanh gia dâng tặng để ở bên cạnh bảo hộ Trẫm nên được Trẫm nạp làm phi. Trong cung Trẫm phi tần, mỹ nữ quốc tịch gì cũng có. Chuyên sứ chắc cũng biết quý quốc cũng dâng tặng Trẫm mười mấy mỹ nữ. Chỉ có điều là không có người có thể sánh được với Trần Quý phi thôi.”
Hàn Bách thầm lau mồ hôi lạnh, may là do ông ta tự mình nói ra nếu không chỉ bằng chuyện này thôi đã đủ lộ ra sơ hở rồi, nghĩ vậy bèn vội vàng chuyển đề tài: “Hoàng Thượng nhất định trong lòng có nhiều tâm sự nếu không cũng không tiết lộ cho tiểu sứ những chuyện này.”
Chu Nguyên Chương giống như đã quên đi chuyện viết thư, lẳng lặng quan sát Hàn Bách một lúc lâu rồi mới mỉm cười nói: “Mười ngày trước khi Chuyên sứ đến kinh thành, Trẫm trong lòng lo lắng bất an không nhịn được mà đến Quỷ Vương phủ nhờ Nhược Vô huynh bốc cho một quẻ xem xem quốc vận của Đại Minh ta sẽ như thế nào.”
Hàn Bách trong lòng chấn động, mơ hồ cảm giác được đã xảy ra chuyện gì.
Chu Nguyên Chương trầm ngâm nói: “Quỷ Vương sau khi bốc quẻ, tuy bề ngoài làm như không có chuyện gì nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ vui mừng. Là bằng hữu hơn bốn chục năm, huynh ấy làm sao có thể giấu nổi ta.”
Trong lời nói không giấu nổi sự nuối tiếc, khiến người khác cảm nhận được mối quan hệ phức tạp ân oán nan phân giữa ông ta cùng Quỷ Vương Hư Nhược Vô.
Hàn Bách biết rằng không nên lên tiếng, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Từ sau khi tình cờ gặp được người ở trong thôn Thái giám, Ma công của hắn đột nhiên đại tiến. Cho nên dù đứng trước uy thế kinh người của Chu Nguyên Chương áp bức, hắn vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo tự nhiên hơn những lần trước.
Chu Nguyên Chương tiếp tục nói: “Nhược Vô huynh chỉ nói cho Trẫm biết, trong vòng mười ngày tới sẽ có “Phúc tướng” đến kinh thành. Người này có thể mang lại cho Đại Minh phúc duyên thâm hậu, bảo trẫm cứ đừng lo lắng. Huynh ấy tuy chưa từng gạt ta, nhưng sao chỉ bằng một câu nói mà khiến Trẫm yên tâm được. Sau đó Trẫm bí mật cử người theo dõi động tĩnh của Quỷ Vương phủ, mới biết sau khi Nhược Vô huynh bốc quẻ xong lập tức phái Bạch Phương Hoa đi gặp khanh. Thế nên ta mới lệnh cho Lăng Nghiêm đi thăm dò khanh. Mãi đến hôm qua, Trẫm mới được biết Nhược Vô huynh còn có ý muốn chọn Chuyên sứ làm rể. Vị “phúc tướng” kia không cần nói cũng biết chính là Chuyên sứ. Nên Trẫm mới thực sự xem khanh như tâm phúc, ấy bởi vậy mà vì sao bốn vị phu nhân của khanh lại biến thành ba vị Trẫm đều không để ý đến.”
Hàn Bách giật mình ấp úng nói: “Chuyện đó…là…bởi vì là…”
Chu Nguyên Chương mỉm cười nói; “Nếu là người khác dám dùng bộ dạng ấy mà nói chuyện với Trẫm thì Trẫm sớm cho người lôi ra ngoài Ngọ Môn chém đầu lột da thị chúng rồi. Nhưng Trẫm có thể dễ dàng bỏ qua cho khanh bởi vì khanh thực sự là “phúc tướng”. Có khanh cùng Trẫm nói chuyện, mấy ngày nay Trẫm vui vẻ hơn trước rất nhiều.”
Hàn Bách thầm kinh hãi, không nắm bắt được câu nào của lão là thật, câu nào là giả. Cũng đoán ra được với sự tinh minh của lão, ngay cả chuyện Tần Mộng Dao rời đi cũng biết, vậy thì chẳng có lý do gì mà không nghi ngờ thân phận của mình? Nên tốt nhất khoan vội giải thích, lảng sang chuyện khác: “Vậy ngày hôm đó Hoàng Thượng vì sao lại muốn thử lòng trung thành của thần?”
Chu Nguyên Chương bật cười nói: “Đó bởi vì Trẫm muốn xem xem phúc duyên của khanh thâm hậu đén cỡ nào. Sự thật thì ngay từ đầu đến giờ Trẫm vẫn thăm dò khanh, hiện tại thì coi như khanh đã vượt qua. Nên vừa rồi Trẫm mới nói thật với khanh không cần giấu diếm. Còn có chuyện muốn nhờ khanh làm giúp Trẫm đây.”
Hàn Bách vội vàng nói: “Xin Hoàng Thượng hạ chỉ, Phác Văn Chính thần cho dù nhảy vào nước sôi lửa bóng cũng không từ.”
Chu Nguyên Chương mỉm cười nói: “Trẫm còn muốn nói rõ ràng một chút rồi mới lệnh cho khanh. Ha ha! Hiện tại ở chốn kinh thành này không có ai có thể khiến người ta chú ý đến nhiều như là Phác Văn Chính khanh đó. Có chuyện gì đừng ngại cứ thoải mái phóng tay làm đi. Đã có Trẫm đứng sau hậu thuẫn cho khanh.”
Tiếp đó lại nói: “Nhưng có hai người Văn Chính khanh cần phải cẩn thận gặp gỡ, đó là Hồ Duy Dung và Lam Ngọc. Nếu như có chuyện chẳng may thì ngay cả Trẫm cũng không thể bảo hộ cho khanh được.”
Hàn Bách tự nhiên đáp: “Chuyện đó thì Hoàng Thượng cứ yên chí, tiểu sứ đối với hai người bọn họ chỉ có ác cảm chứ không hề có chút thiện cảm nào.”
Chu Nguyên Chương bình tĩnh nói: “Vậy khanh đối với Trẫm là có thiện cảm hay ác cảm? Nói thật đi, không được gạt Trẫm!”
Hàn Bách trong lòng dâng lên xúc động, cắn răng nói: “Tiểu sứ thân đối với Hoàng Thượng thực sự là vừa kính lại vừa sợ. Kính vì khí phách hơn người và hùng tài đại lược của Hoàng Thượng. Còn sợ vì không biết đến một lúc nào đó khiến Hoàng Thượng phật ý mà mang họa vào thân. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Hoàng Thượng còn lo cho sự an nguy của thiên hạ bách tính* và con dân của tệ quốc, tiểu sứ thần xin nguyện ý tận trung với Hoàng Thượng.” (Ngày Xưa Trung Quốc có quốc hiệu là Hoa Hạ. Người Trung Quốc thường dùng từ thiên hạ tỏ ý tự hào vì đất nước mình. Thiên hạ vừa chỉ bầu