Trong đình ngắm cảnh giữa Mạc Sầu hồ.
Nhu Nhu và Chiêu Hà cùng ngồi bên chiếc bàn đá, tinh thần chăm chú vào bàn cờ vây, hứng thú vô cùng. Thỉnh thoảng trong đình lại vang lên tiếng ngâm ca cùng tiếng thở dài nũng nịu tỏ ý không bằng lòng.
Tả Thi lúc này đang cùng ngồi với Hàn Bách trên chiếc ghế đá dài đặt cạnh lan can uống Thanh khê lưu tuyền mà ngay cả Chu Nguyên Chương cũng phải sinh lòng thèm muốn.
Hư Dạ Nguyệt là tinh nghịch nhất, ngồi lên trên lan can bằng đá, ngân nga một tiểu khúc, nhàn nhã vô cùng.
Nàng được bọn Nhu Nhu trang điểm thay y phục nên giờ đây toàn thân mang bộ trang phục lụa truyền thống màu vàng của Cao Ly, ở trên có điểm xuyết những bông hoa trắng. Mái tóc dài đen nhánh tự do xỏa xuống ngang vai và trên khuôn ngực nhấp nhô làm nổi bật khuôn mặt trắng mịn không chút tì vết của nàng. Chiếc miệng nhỏ nhắn đầy cá tính, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như mộng ảo. Vẻ đẹp đó làm cho ngay cả Tả Thi cũng ngây người say mê, ghé vào tai Hàn Bách nói nhỏ: “Muội ấy thật xinh đẹp, thật không thua kém Dao muội bao nhiêu.”
Hư Dạ Nguyệt nhảy xuống khỏi lan can, đến bên cạnh Tả Thi ngồi xuống hờn dỗi nói: “Thi tỷ đang nói sau lưng nhân gia có phải không?”
Tả Thi quay sang thơm lên má nàng một cái nói: “Chúng ta khen muội cũng không được ư?”
Hư Dạ Nguyệt nhìn hồ rượu duy nhất trong tay của Hàn Bách, cả mừng nói: “Đó có phải là Thanh khê lưu tuyền không? Nào! Cho Nguyệt nhi thử một ngụm xem sao.”
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Ta còn tưởng muội nếm qua rồi chứ. Đây là rượu ngâm Vạn Niên Sâm. Cha muội không đưa cho muội nếm thử sao?”
Hư Dạ Nguyệt oán giận nói: “Cha thật là keo kiệt bủn xỉn. Nói rằng thể chất của Nguyệt nhi không nên tiến bổ. Muội xem ra cha không muốn Nguyệt nhi tranh giành cực phẩm với ông ấy thì đúng hơn.”
Hàn Bách nhớ lại lời Lãng Phiên Vân đã từng nói qua nàng cùng Trang Thanh Sương đều là những nữ tử thiên sinh dị bẩm. Nhất thời sắc tâm đại động, thầm nghĩ nàng khó có thể chịu nổi thủ đoạn khiêu khích của mình, khoát tay nói: “Đây là hồ Thanh khê lưu tuyền cuối cùng đấy. Nếu muốn nếm thử thì mau qua đây lấy lòng ta.”
Hư Dạ Nguyệt cười khúc khích đứng dậy, nhẹ nhàng cất bước sà vào lòng hắn, hôn hắn một cái rồi nói: “Như vậy đã vừa ý rồi chứ?”
Hàn Bách dang tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn hoàn mỹ của nàng, đưa hồ rượu đặt sát miệng nàng ôn nhu phục thị nàng uống một ngụm.
Hư Dạ Nguyệt nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lựng lên, thân thể khẽ run run nói: “A! Khắp người Nguyệt nhi đều nóng phừng phừng lên rồi. Thật không ngờ có thứ rượu dễ uống như vậy.”
Hàn Bách thấy phản ứng của nàng khác với người bình thường, càng tin tưởng thể chất hiếm có của nàng, thầm nghĩ chỉ vì thương thế của Mộng Dao thôi thì tối hôm nay đã không thể bỏ qua cho nàng được rồi. Huống hồ nàng lại còn kiều mỵ động nhân đến như vậy.
Bất chợt hắn lại nghĩ đến Trần Quý phi. Nếu như có thể kích thích cho Hư Dạ Nguyệt động tình, nhất định nàng so với Trần Quý phi còn hấp dẫn hơn không biết bao nhiêu mà kể.
Một Hư Dạ Nguyệt thành thục không biết sẽ xinh đẹp đến nhường nào đây?
Hư Dạ Nguyệt lại uống thêm hai ngụm nữa rồi đột nhiên cất tiếng ca, chỉ nghe thanh âm ngọt ngào của nàng hát: “Vũ quá Thủy Minh hà, triều hồi ngạn đái sa. Diệp thanh hàn, phi tấu song sa.”
Tả Thi cũng ca hứng đại phát, xướng theo: “Tịch mịch cổ hào hoa, ô y nhật hựu tà. Thuyết hưng vong yến nhập thùy gia?”
Nhu Nhu và Chiêu Hà đang chơi cờ đều bị tiếng ca mê hồn của hai người mà phân tâm.
Chiêu Hà nói: “Chẳng trách Trần Công đối với giọng ca của Thi tỷ khen không hết lời. Thực quả là dư âm ba ngày còn chưa tan. Giọng ca của Nguyệt nhi cũng không hề thua kém là mấy. Tướng Công, sau này nhĩ phúc của chúng ta đều không cạn đâu.”
Hàn Bách trừng mắt nhìn Tả Thi, đang muốn trách nàng vì sao trước đây lại chưa từng hát cho hắn nghe thì chợt vang lên tiếng vỗ tay. Chỉ thấy Phạm Lương Cực xuân phong phơi phới, dọc theo con đê ven hồ thông đến tiểu đình đi tới. Cước bộ vừa có lực lại rất có khí phách.
Tả Thi tam nữ đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu sao đại ca khuya như vậy mới trở về. Lại còn như biến thành một người khác nữa chứ?
Hư Dạ Nguyệt bật cười ha hả, khuôn mặt so với lúc uống rượu còn đỏ hơn. Hiện nhiên đã đoán được chuyện gì xảy ra say khi nàng và Hàn Bách rời khỏi hiện trường hái hoa. Vẻ kiều mị xinh đẹp của thiếu nữ khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải động tâm.
Phạm Lương Cực bước đi nhanh hơn, chớp mắt đã đến trước mặt Hàn Bách. Bất thình lình cúi đầu thơm trộm lên má Hư Dạ Nguyệt một cái rồi thò tay giật lấy hồ Thanh khê lưu tuyền trong tay Hàn Bách, dốc lên tu ừng ực không chừa một giọt, mặc cho mỹ tửu từ khóe miệng chảy xuống vạt áo. Uống xong tiện tay ném luôn hồ rượu xuống hồ, ngửa mặt lên trời cười rộ: “Thống khoái! Thật thống khoái! Phạm Lương Cực ta chưa từng trải qua sự thống khoái nào giống như tối nay.”
Hư Dạ Nguyệt vuốt vuốt lên chiếc má bị hôn, cùng mọi người ngây ngốc như con gà gỗ mà nhìn tên đại đạo nổi danh nhất thiên hạ này.
Hàn Bách nhịn cười nói: “Lão tặc đầu, là gạo sống hay là cơm chín rồi?”
Phạm Lương Cực thở phào một hơi, dang cả hai tay hai chân ra cười khà khà ngạo nghễ nói: “Đương nhiên là cơm chín đến không thể chín hơn được nữa rồi.” Sau đó từ sau lưng lấy ra nỏ thuốc, ngồi xuống lan can phía đối diện Hàn Bách, rít dài một hơi.
Hương thơm của túy thảo tỏa ra tràn ngập cả tiểu đình.
Hư Dạ Nguyệt giận dỗi nói: “Đại ca càng ngày càng hư, lại còn hôn trộm cả Nguyệt nhi nữa chứ.”
Bọn ba người Tả Thi càng nghe càng không hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ nhìn chằm chằm Phạm Lương Cực.
Phạm Lương Cực thoải mái đến suýt nữa chết ngất, phả ra một làn khói thuốc, rồi lại thêm một làn khói nữa. Đến khi làn khói khuếch tán tan đi trong không khí, đôi tà nhãn nhìn khuôn mặt đầy tức giận những không biết làm thế nào mới tốt của Hư Dạ Nguyệt oang oang nói: “Nếu không có đại ca đem tiểu tử này đến Quỷ Vương phủ thì Nguyệt nhi muội đâu có được quang cách khoái lạc chờ được nấu thành cơm chín như tối hôm nay. Huống hồ còn được trở thành nữ nhân đầu tiên được Phạm Lương Cực ta hôn qua. Đáng lẽ muội phải nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
Bọn Tả Thi cuối cùng cũng đã đoán ra được chuyện gì, nhất thời lên tiếng chúc mừng.
Chiêu Hà là người thân thiết với người đại ca này nhất, hai mắt đỏ hoe, bước đến nhẹ nhàng hôn lão một cái, thấp giọng nói: “Chúc mừng đại ca. Chiêu Hà thực vì đại ca mà cao hứng muốn khóc.”
Hàn Bách than thở nói: “Hà tỷ lại càng vinh hạnh nhé. Vì đã trở thành nữ nhân đầu tiên và cũng là duy nhất có can đảm chủ động hôn lão tặc đầu. Sau này sẽ không có lấy người thứ hai đâu.”
Phạm Lương Cực tức cười đến độ phì hết cả khói thuốc trong mồm, mắng: “Tên Hàn dâm côn nhà ngươi, đừng nghĩ là ngươi có công lao gì nhé. Còn may nhờ ngươi đi rồi, ta mới có thể toàn diện phát huy được hết thủ đoạn điều tình đó.”
Chúng nữ thấy lão càng nói càng khó nghe, đỏ hết cả mặt.
Hư Dạ Nguyệt tửu ý bốc lên, chuyển thân rúc vào lòng Hàn Bách, miệng khẽ lẩm bẩm: “Hàn dâm côn, lão tặc đầu, Nguyệt nhi lần này không xong rồi. Toàn gặp phải dâm côn.”
Hàn Bách và Phạm Lượng Cực đưa mắt nhìn nhau cuối cùng nhịn không được là bật cười sằng sặc, tràn đầy sự thân thiết cùng với ý vị thắng lợi.
Phạm Lương Cực lại rít một hơi rồi từ từ nói: “Vân Thanh đã nói với ta rằng người của Tây Ninh phái bắt đầu hoài nghi thân phận thực sự của hai người bọn ta rồi. Diệp Tố Đông, con cẩu trung thành này có thể sẽ tố cáo với Chu Nguyên Chương để tránh đại tội khi quân. Tình hình đối với chúng ta có chút bất lợi đó.”
Hư Dạ Nguyệt nằm trong lòng Hàn Bách mơ mơ màng màng nói: “Sợ cái gì? Có cha bảo hộ cho hai người. Ngay cả Chu thúc thúc cũng không dám khinh cử vọng động. Hà! Nguyệt nhi không xong rồi.”
Hàn Bách cười nói: “Ta nghe nói nơi này có một con ma rất thích dọa người đó. Cái tên Mạc Sầu hồ có được cũng vì một nữ nhân u uất nhảy xuống hồ tự vẫn mà ra. Bất quá ta biết lá gan Nguyệt nhi cũng không hề nhỏ. Ngủ một mình một phòng chắc cũng không sao.”
Hư Dạ Nguyệt từ trong lồng ngực Hàn Bách nhỏm dậy, quay qua sà vào lòng Tả Thi nói: “Nguyệt nhi say rồi. Thi tỷ đưa Nguyệt nhi về phòng đi ngủ thôi.”
Tả Thi tức giận trừng mắt lườm Hàn Bách một cái trách: “Thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! Cả mỹ nhân xinh đẹp khả ái thế này cũng hù dọa cho được.”
Hàn Bách mặt dày nghiêng người phục lên vai của Hư Dạ Nguyệt cười nói: “Muội ngủ cùng Thi tỷ, Thi tỷ lại ngủ với ta, còn không phải là giống nhau sao?”
Hư Dạ Nguyệt khẽ rên một tiếng, không trả lời hắn.
Ngay cả chúng nữ cũng đột nhiên động tâm.
Phạm Lương Cực vui vẻ cười nói: “Tiểu Bách cùng bốn vị muội tử trở về đi ngủ đi thôi. Ta còn muốn ngồi lại đây một lát.”
Hàn Bách từ trong lòng Tả Thi bế lấy Hư Dạ Nguyệt người đầy mùi rượu rồi dẫn theo tam nữ quay trở về tân quán.
oOo
Trở lại bên trong trạch nội, chúng nữ đều tự mình quay về phòng. Hàn Bách đem Hư Dạ Nguyệt đặt lên giường, ngắm nhìn thân thể xinh đẹp mỹ lệ, hồn sớm đã bay lên mây.
Sau khi thắp ngọn đèn dầu ở đầu giường lên rồi cởi bỏ ngoại y và giày ra, Hàn Bách tiến lại ngồi một bên giường lẩm nhẩm: “Không biết trước tiên nên sờ chỗ nào thì tốt đây?”
Hư Dạ Nguyệt nghe vậy hoảng quá vội vàng bật dậy, tức giận nói: “Tử Hàn Bách! Còn muốn chọc Nguyệt nhi sao?”
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Không phải nàng đã say rồi ư?”
Hư Dạ Nguyệt đưa tay khẽ vuốt lên khuôn mặt hắn, cười khúc khích nói: “Cho dù có say hơn nữa cũng không để chàng có cơ hội thừa nhân chi nguy đâu.”
Hàn Bách nắm lấy bàn tay nàng, đưa xuống chạm lên bộ ngực cường tráng vạm vỡ của hắn rồi hỏi: “Có cảm giác thế nào?”
Hư Dạ Nguyệt cố làm ra vẻ không hiểu nói: “Còn có cảm giác gì nữa? So với trư, với cẩu thì có gì khác đâu!”
Hàn Bách cả giận giải khai vạt áo trước ngực kéo bàn tay nàng vào trong tiếp xúc với da thịt hắn, ám muội hỏi: “Lần này thì thế nào?”
Hư Dạ Nguyệt đang định trả lời bỗng nhiên mặt khẽ đỏ lên, cúi gầm mặt xuống tránh ánh mắt của hắn.
Hàn Bách biết thể chất của nàng thiên sinh dị bẩm nên sinh ra phản ứng đặc biệt rất nhạy cảm và mạnh mẽ với Ma chủng, trong lòng cả mừng bèn buông tay nàng ra, không để ý đến thái độ nàng ra sao đã giữ chặt lấy đôi chân nhỏ nhắn của nàng lại còn cưỡng ép nàng cởi đôi tú hài ra.
Hư Dạ Nguyệt bị hắn nắm lấy hai chân, cả người nhũn ra nằm oặt trên giường. Mặt đỏ như gấc, kiều diễm vô song.
Hàn Bách buông đôi chân nàng ra, đứng dậy cởi hết áo ngoài để lộ ra thân trên cường tráng lực lưỡng, quay sang Hư Dạ Nguyệt đang nằm ở đầu giường cười nói: “Ha ha! Bổn đại gia giờ muốn thoát khố đây. Nàng có muốn xem không?”
Hư Dạ Nguyệt khẽ rên một tiếng, càng đóng chặt mắt không dám mở ra.
Hàn Bách cảm thấy nguyên thần không ngừng tăng lên. Nhãn quang từ khuôn mặt nàng dần chuyển xuống phía dưới qua bộ ngực mềm mại của nàng rồi đến chiếc eo nhỏ hoàn mỹ, cuối cùng dừng lại ở vị trí lộ ra giữa đôi chân thon dài miên man trắng như bạch ngọc của nàng đang nhấc lên.
Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một suy nghĩ kỳ quái.
Vì sao thân thể của nữ nhân lại hấp dẫn nam nhân đến như vậy?
Có phải hoàn toàn là do sắc tâm tác quái mà ra không?
Giả như nếu không có sắc tâm, nữ nhân sẽ biến thành một thứ bị người ta xem rẻ coi thường hay không?
Đột nhiên, tâm linh của hắn tựa như đề thăng đến cảnh giới thiền đạo cao thủ xa rời nữ sắc vậy.
Mộng Dao vốn cũng không động tâm trước bất kỳ nam nhân nào bởi vì nàng sớm đã siêu thoát khỏi những dục vọng của trần thế. Nhưng chỉ vì chịu sự kích động do Ma chủng của hắn gây nên mới động chút phàm tâm còn sót lại, khiến cho Kiếm Tâm Thông Minh của nàng xuất hiện sơ hở rồi mới trước sau bị Tứ Mật Tôn Giả và Hồng Nhật Pháp Vương đả thương. Nói cho cùng nguyên nhân gây ra chuyện này là do hắn cũng không phải là không có đạo lý. Suy nghĩ này đột nhiên chiếm cứ lấy toàn bộ tâm thần của hắn.
Bỗng dưng dục niệm của hắn đột ngột tiêu tan. Mặt mày tái nhợt, lảo đảo lùi lại phía sau. “Bịch” một tiếng chán nản ngả lưng xuống chiếc ghế cạnh tường, trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực như bị áp lực nghìn cân đè nặng, hô hấp vô cùng khó khăn.
Hư Dạ Nguyệt bị dọa đến phải mở mắt ra. Vừa trông thấy bộ dạng của hắn liền nhảy dựng lên, chạy đến bên cạnh, hôn lấy cặp môi của hắn đồng thời truyền vào một đạo chân khí.
Nàng là con gái Quỷ Vương đương nhiên hiểu biết cũng rất sâu xa. Vừa nhìn đã phát hiện ra Hàn Bách đang đứng bên bờ vực tẩu hỏa nhập ma, vội vàng cứu chữa.
Hàn Bách đột nhiên chấn động tỉnh lại. Chỉ cảm nhận được cỗ chân khí của hư Dạ Nguyệt đi tới đâu, đều cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng, không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Hư Dạ Nguyệt đỡ hắn từ ghế ngồi thẳng dậy, lay mạnh nói: “Hàn Bách à Hàn Bách, đừng có dọa Nguyệt nhi.”
Hàn Bách cảm thấy không những đã vượt qua cửa ải khó khăn mà Ma công lại tăng tiến thêm một tầng. Thầm nghĩ là do chịu sự kích thích của Hư Dạ Nguyệt, Ma chủng có lớn mạnh hơn nữa cũng khó vượt qua được hiểm cảnh vừa rồi. May mà Hư Dạ Nguyệt lâm nguy bất loạn, lại biết dùng nguyên âm trong cơ thể truyền chân khí qua giúp hắn thoát hiểm liền cảm kích ôm chặt lấy nàng không thôi nói: “Nguyệt nhi! Đa tạ nàng!”
Hư Dạ Nguyệt vẫn còn chưa hết sợ nói: “Thực muốn dọa chết người. May mà cha đã từng nói thể chất của muội đối với Ma chủng của chàng có tác dụng rất lớn cho nên vừa rồi muội mới tin tưởng có thể dùng chân khí cứu được chàng đó.”
Hàn Bách lúc này đối với Quỷ Vương mới bội phục sát đất, ôm nàng ngồi xuống một bên giường.
Hư Dạ Nguyệt bị Hàn Bách ôm trong lòng, tiếp xúc với da thịt hắn liền tình bất tự cấm, vuốt ve bộ ngực vạm vỡ của hắn, ấp úng hỏi: “Chàng không thoát khố nữa sao?”
Nguy cơ vừa đi qua, sắc tâm lại nổi lên. Hàn Bách đại hỉ nói: “Cuối cùng nàng cũng phải cầu đến ta ư? Nhớ đến ngày đó nàng từng nói thà gả cho heo chó cũng không thèm lấy ta. Ta thực khó nuốt trôi mối hận này!”
Hư Dạ Nguyệt thản nhiên cười nói: “Không phải là do lúc đó chàng đáng ghét lắm sao. Cứ một mực khăng khăng nói nhân gia nhất định sẽ yêu chàng. Mỗi lần nghĩ lại thì người hận phải là Nguyệt nhi mới đúng!” Tiếp đó ôn nhu hôn hắn rồi nhẹ nhàng nói: “Nhưng hiện tại bao nhiêu oán hận cũng tan thành mây khói. Hai ngày nay là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ khi Nguyệt nhi hiểu chuyện đến bây giờ. Lúc gặp chàng thì miệng đao lưỡi kiếm nhưng kỳ thực Nguyệt nhi hưng phấn đến nỗi thân thể nóng ran. Buổi tối hôm đó thấy chàng đi cùng trang Thanh Sương ở trong quán bánh bao, muội thật sự tức đến