Hàn Bách tỉnh lại, mới nhận ra hoàn cảnh của mình như rơi từ thiên đường xuống mười tám tầng địa ngục.
Chàng đang nằm trên một phiến đá lạnh buốt, xung quanh chen chúc đầy người, nhất thời cố đoán cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đại hán đứng ngay trước mặt, đang xăm soi nhìn với ánh mắt hung hãn, thấy chàng động đậy, lạnh lùng nói: “Phạm nhân tỉnh rồi!”.
Hàn Bách định thần, nhận ra Tổng bộ đầu Hà Kỳ Dương, khi nãy còn đến yết kiến Mã Tuấn Thanh, không biết tại sao lại tới nội viện này, lại còn nói “phạm nhân” cái gì đó nghĩa là thế nào?
Một nỗi sợ hãi thoáng hiện lên trong ý nghĩ chàng thiếu niên chưa hề có nhận thức gì với những hiểm ác của nhân tình thế thái.
Chàng kêu lên một tiếng, định dụi mắt, mới phát hiện hai tay đã bị trói quặt ra đằng sau, hai chân đang nhét trong cùm, tiếng khóa xích đập vào nền đá lanh canh hòa tiếng người lao xao, làm không khí trong phòng càng thêm huyên náo.
Giọng lạnh lùng của Hà Kỳ Dương lại một lần nữa vang lên: “Hàn Bách, Tạ Thanh Liên với ngươi có thù oán gì, tại sao ngươi giết anh ta?”.
Hàn Bách giật bắn người, đang định nói thì bên vai trái nhói đau, không biết là ai đã cho chàng một cước, nửa người thoắt tê đi, không cất nổi nửa câu.
Một giọng vừa hoảng hốt vừa thành khẩn vang lên: “Tên nô tài này một chút công phu cũng không có, Tạ Thanh Liên e rằng không phải là do hắn giết!”.
Hàn Bách nhận ra đó là giọng của đại thiếu gia Hàn Hi Văn, chàng như chết đuối vớ được cọc, trong lòng lóe lên tia hy vọng, cuối cùng thì cũng đã có người bênh vực cho chàng.
Giọng của Nhị tiểu thư Hàn Huệ Chỉ xen vào: “Hàn Bách tuy hay nghĩ vớ nghĩ vẩn, nhưng tính hắn lương thiện, có lẽ còn có nội tình khác”.
Mã Tuấn Thanh cất tiếng: “Tại hạ là người đầu tiên đến hiện trường, khi ấy trên tay vị tiểu huynh đệ này cầm một cây đoản kiếm đầy máu!”.
Hà Kỳ Dương: “Mã sư thúc, có phải là thanh chủy thủ nhặt được ở bên cạnh phạm nhân hay không?”.
Mã Tuấn Thanh: “Đúng thế, trên tay hắn cầm thanh chủy thủ này, còn Tạ huynh thì nằm gục trên mặt đất, xung quanh lại không có một ai khác. Vì thế ta đã ra tay khống chế hắn, việc này ta có thể làm chứng”.
Đại thiếu gia Hàn Hi Văn giọng ảo não: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, cha và đại bá phụ lại không có ở nhà!”.
Hà Kỳ Dương giọng gằn gằn: “Đây là bức tranh thêu sơn thủy tìm thấy trên người phạm nhân, trên đó còn có tên của Ngũ tiểu thư. Ngũ tiểu thư, cái này có phải là của cô?”.
Hàn Ninh Chỉ giọng run run: “Không... không... à đúng, là của tôi...”.
Hà Kỳ Dương tiếp luôn: “Có phải cô thêu cho hắn không?”.
Hàn Ninh Chỉ vội vã lắc đầu: “Không, làm sao tôi có thể tặng thứ đồ như thế này cho lũ hạ nhân được!”.
Mã Tuấn Thanh xen vào: “Xem ra nhất định phạm nhân đã lấy cắp bức thêu này từ khuê phòng của ngũ tiểu thư. Tạ huynh phát hiện đã theo hắn đến kho binh khí, khuyên hắn trả lại, hắn nhân lúc Tạ huynh không để ý, đã ám sát Tạ huynh”.
Hàn Ninh Chỉ im lặng không nói nửa lời.
Hàn Bách bị ghì sát đất, điên cuồng kêu lên: “Không! Ngũ tiểu thư, tại sao cô lại không nói? Là cô bảo tôi đưa bức thêu này cho Tạ thiếu gia mà!”.
Hàn Ninh Chỉ trước sau vẫn một mực im lặng.
Hà Kỳ Dương giọng oai vệ: “Phân tích của Mã sư thúc nhất định là không sai rồi. Người đâu, giải phạm nhân đi, mặc hắn có nhận hay không!”.
Hàn Bách chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh truyền khắp cơ thể, người cứng lại, tai ù đặc đi.
Chúng sai nha khiêng Hàn Bách lên, có người còn nhét vào miệng chàng một nắm giẻ.
o0o
Mấy tráng hán mặc hắc y, vạt áo thêu mặt trăng màu vàng, khách khí chỉ cho trạo phu nhất thời Lãng Phiên Vân đỗ thuyền vào một khoảng trống.
Thành Lệ quay sang Lãng Phiên Vân: “Ngươi ở lại thuyền đợi bọn ta chứ?”.
Lãng Phiên Vân vừa bực vừa buồn cười trước khẩu khí ra lệnh của Thành Lệ, thủng thẳng: “Ta không biết!”.
Thành Lệ trợn mắt, cố nén cơn giận giữ: “Vậy ngươi đi cùng chúng ta thì được rồi!”. Lãng Phiên Vân cười nhẹ, không đồng ý, cũng không ra phản đối.
Đúng lúc ấy, một người dáng như trưởng toán đi đến: “Quý khách, mời lên bờ!”.
Thành Lệ ngẩng đầu, nhảy phịch một cái lên tới bờ, Thành Kháng cũng nhanh nhẹn theo sau, nhẹ như chiếc lông vũ bay. Hai tỷ đệ với hai cách thể hiện nặng nhẹ trái ngược nhau, thật làm cho người ta hết sức kỳ quái!
Lãng Phiên Vân bước dài lên bờ, song tâm trí dường như đã bay đến con thuyền khổng lồ ấy.
Người mới đến cung kính thi lễ với hai chị em họ Thành: “Tại hạ Mã Quyền, Phó đà chủ Diêu Quang Đà, chuyên trách đón khách, thỉnh vấn nhị vị quý tính cao danh?”.
Thành Lệ làm ra vẻ giang hồ lão làng: “Ra là Mã phó đà chủ, ta là Thành Lệ, người này là đệ đệ của ta, Thành Kháng, đến từ Thành gia Mục trường vùng Ngân Lang ngoài biên ải, gia phụ là Thành Thiên Bắc”.
Mã Quyền hơi lặng đi, rõ ràng không biết Thành gia Mục trường là cái gì, song là người lâu năm trong giang hồ nên cũng làm ra vẻ “đã ngưỡng mộ từ lâu!”.
Thực ra mắt hắn lại chằm chằm nhìn vào Lãng Phiên Vân. Thành Lệ cũng tỏ ra đầu óc nhanh nhẹn, vội nói: “Hắn là người hầu của chúng tôi”.
Mã Quyền bán tín bán nghi gật gật đầu.
Lãng Phiên Vân hiện là cao thủ chỉ sau có Ma Sư Bàng Ban trong hắc đạo. Từng bước đi, từng cử chỉ hành động, dù vô thức đều mang khí thế của một đại tông sư. Một kẻ lão luyện giang hồ như Mã Quyền làm sao có thể không nhận ra, nhưng thấy Lãng Phiên Vân không lên tiếng phản đối thân phận người hầu, nên hắn cũng không hỏi thêm nữa.
Mã Quyền đưa tay vẫy, một môn hạ của Tà Dị Môn đi tới.
Mã Quyền hất đầu: “Đưa quý khách đến chỗ dành cho công chúng!”.
Thành Lệ vươn vai bước đi trước. Lãng Phiên Vân chầm chậm theo sau, bụng thầm nghĩ: “Có chỗ dành cho công chúng tất sẽ có chỗ dành cho quý khách. Mã Quyền ngoài mặt tỏ vẻ khách khí, nhưng thực ra lại xem thường hai tỷ đệ này!”.
Chính giữa tiểu đảo đã tập trung hàng trăm người, song lại không hề có tiếng ồn ào huyên náo. Không khí như bị nén xuống, đầy vẻ gấp gáp chờ đợi.
Đến tận bây giờ Lãng Phiên Vân vẫn chưa rõ cuộc hội này rốt cuộc là để làm gì, nhưng đã có thể khiến cả Tà Dị Môn phải phụ trách tiếp tân thì có thể thấy người đứng ra triệu tập cuộc hội họp này phải là người có lai lịch vô cùng lớn trên giang hồ.
Chính trung tâm tiểu đảo là một bãi cỏ rộng chứa được đến cả ngàn người. Trên bãi cỏ đã kê mười mấy chiếc bàn lớn vây thành một vòng xung quanh một khoảng trống, mỗi một bàn bên trong chỉ ngồi có hai người, bàn ở vòng giữa ngồi từ ba đến sáu người, bàn vòng ngoài cùng đầy đăc những người, hẳn là chỗ dành cho công chúng mà Mã Quyền đã nói.
Phần lớn trong số họ đều là những thanh niên còn rất trẻ, trên mặt lộ rõ vẻ trông ngóng chờ đợi.
Người dẫn đường đưa họ đến trước một bàn lớn ở vòng ngoài cùng, nói: “Quý khách, mời vào chỗ!”.
Thành Lệ chau mày, nhìn bên trong còn mấy bàn trống, hất đầu: “Bên đó hãy còn chỗ, sao chúng ta không ngồi được?”.
Người dẫn đường làm ra vẻ không để ý: “Đây là căn dặn của phó đà chủ, trừ khi có chỉ thị khác, nếu không không thể thay đổi”.
Thành Lệ nhìn ngó xung quanh, đang định nổi nóng, Thành Kháng giật mình, kéo nhẹ áo nàng. Đúng lúc ấy, một toán thanh niên đã đi đến chiếc bàn trống đó, ngồi xuống cười nói râm ran.
Thành Lệ mắt hướng về phía đám người đang chuyện trò, quát: “Có cái gì đáng cười chứ!”.
Tiếng quát tức khắc đã thu hút rất nhiều ánh mắt từ những bàn bên cạnh.
Đám thanh niên ấy khoảng bảy, tám người, cùng cười một cách lạnh nhạt: “Cũng không xem mình là ai, chỗ cho khách quý lại có thể cho các người tùy tiện ngồi được sao?”.
Thành Lệ mặt đỏ bừng lên, dậm chân: “Ta cứ muốn ngồi!”. Thanh Kháng giọng cầu xin: “Tỷ tỷ!”.
Đám người lại càng cười to. Lãng Phiên Vân vẫn ngồi im như núi đá phía sau hai chị em, mọi sự xảy ra như đều không chút mảy may liên quan đến chàng. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Có người nói giọng khiêu khích: “Còn dám đến đây thưởng ngoạn! E là ngay cả đến mặt của Song Tu Công chúa vẫn chưa được nhìn đã bị đuổi xuống đáy hồ rồi”.
Cũng có người cười trêu chọc: “Bà cô này nhìn cũng khá đấy chứ!”.
Trong chốc lát, chị em nhà họ Thành trở thành trò cười cho mọi người.
Thành Kháng bực đến mức phát khóc, khi ấy nếu có cái lỗ bên cạnh, nhất định hắn sẽ chui ngay vào.
Thành Lệ vặn lưng, định xông vào một chiếc bàn trống ở bên trong, thì một người khoảng năm mươi tuổi, thân hình thấp bé, cười ha hả đứng ra chặn đường: “Cô nương có gì từ từ nói, quốc có quốc pháp, bang có bang quy, cô nương còn nể mặt tệ môn thì nên tôn trọng sự sắp xếp của tệ môn một chút”.
Lãng Phiên Vân vừa thấy người này đã nhận ra ngay đó là Tiếu Lý Tàng Đao Thương Lương, một trong tứ đại hộ pháp của Tà Dị Môn. Không thể nhìn bộ mặt tươi cười niềm nở của lão mà bất phòng. Thực ra con người này thủ đoạn vô cùng cay độc, miệng cười tay động thủ, sát nhân không bao giờ lưu tình, là một trong những nhân vật đáng sợ trên giang hồ.
Không ngờ hôm nay lão ta cũng đích thân ra mặt, có thể thấy Tà Dị Môn coi trọng sự kiện này đến thế nào!
Thành Lệ nổi cáu: “Thành gia Mục trường nhà ta không phải vô danh, tại sao lại không được ngồi chỗ dành cho quý khách?”.
Người ngồi ở mười mấy chiếc bàn xung quanh đều phá lên cười.
Cũng có người tốt bụng tỏ ra thương hại, lo lắng cho nữ nhân không biết trời cao đất dày là ai, sao phải vì chuyện này mà đắc tội với Tà Dị Môn.
Thương Lương đảo mắt qua ba vị khách, cuối cùng dừng lại ở Lãng Phiên Vân, lần đầu tiên lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Kể từ sau khi người vợ yêu Tích Tích mất đi, nhiều năm trở lại đây Lãng Phiên Vân hầu như không hành tẩu giang hồ, trước đó chàng cũng không hề có bằng hữu ngoài bang, vì thế người biết mặt chàng gần như không có. Thương Lương dù nghi ngờ cũng không thể nghĩ trước mắt mình là một trong số đại cao thủ danh trùm thiên hạ.
Lãng Phiên Vân nửa say nửa tỉnh, mắt nửa nhắm nửa mở, cũng nhìn về phía lão ta không một chút biểu hiện gì.
Trong lòng Thương Lương tự nhiên dâng lên chút lo sợ.
Thành Kháng lại gọi: “Tỷ tỷ! Chúng ta nhường nhịn một chút, về ngồi chiếc bàn khi nãy cho xong chuyện”.
Tiếng cười của đám người kia lại càng lớn hơn.
Mắt Thương Lương lần đầu tiên hiện vẻ cáu giận, gằn giọng nói với Thành Lệ: “Cô nương! Mời trở về chỗ ngồi”.
Thành Lệ cũng không ngờ sự việc lại đến mức căng như thế, bắt đầu tỏ ra lưỡng lự.
Lãng Phiên Vân đột ngột mỉm cười: “Thành gia Mục trường ở Tiểu Ngân Trại nơi quan ngoại danh tiếng chấn động thiên hạ, ai mà không biết? Thương Hộ pháp, các hạ nên sắp cho tiểu thư và thiếu gia nhà họ Thành ngồi vào chỗ quý khách! Nếu không, Lợi Nhược Hải mà vấn tội sợ rằng các hạ không gánh nổi đâu”.
Trong nháy mắt, mọi tiếng cười bỗng ngưng bặt. Cả tiểu đảo im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Môn chủ Tà Dị Môn - Tà Linh Lợi Nhược Hải là một trong Thập đại cao thủ hắc đạo, tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ. Con người xấu xí này dám gọi tên thật ông ta giữa đám quần hùng, khẩu khí lại lớn như vậy, không làm người ta kinh ngạc mới là chuyện lạ.
Một người ngồi trong dãy thượng bàn ăn vận kiểu hoa hoa công tử, tay ve vẩy chiếc quạt, đứng phắt dậy, lớn tiếng: “Kẻ nào dám bất kính với Môn chủ! Hoa Vũ ta đây sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn”.
Kẻ có tên Hoa Vũ này dường như là xuất ngôn vì trượng nghĩa song thực tế chỉ là muốn được chút chú ý từ chủ nhân. Tà Dị Môn là gì, sao lại có thể đến lượt hắn đại diện ra mặt?
Thương Lương dường như đằng sau mọc thêm một đôi mắt, không cần quay đầu, nói: “Hảo ý của Hoa công tử bản chức xin ghi nhận. Mời công tử cứ ngồi thưởng trà, việc này Thương mỗ tự biết cách giải quyết!”.
Nói rồi, hướng về phía Lãng Phiên Vân, mắt hiện rõ vẻ hung hãn, giọng trầm trầm: “Xin hỏi, các hạ là ai!”.
Lãng Phiên Vân cười ha hả, bước lên trước hai bước, đi qua chỗ chị em nhà họ Thành, lạnh lùng: “Để tại hạ dẫn đường!”.
Chàng bước gần đến chỗ Thương Lương. Tay trái lão ta hơi động đậy, một thanh chủy thủ đã xuất hiện trong lòng bàn tay, vẻ niềm nở trở lại trên khuôn mặt.
Lãng Phiên Vân nhấc chân như thể muốn bước lên. Khoảng cách giữa chàng và Thương Lương chỉ còn chừng tám chín thước. Với sải chân dài như chàng, chỉ cần thêm một bước nữa là tiến sát Thương Lương.
Thương Lương trong bụng tính toán vị trí mà Lãng Phiên Vân sẽ đặt chân, thanh trủy thủ trong tay chờ chực phóng ra.
Lãng Phiên Vân vẫn bước tới phía trước.
Ánh mắt Thương Lương chằm chằm nhìn vào hai vai của chàng. Bất cứ ai động tác có nhanh nhẹn đến mức nào thì hai vai lúc xuất chiêu cũng để lộ ra yếu điểm.
Vai trái của Lãng Phiên Vân hơi thu lại, dịch sang phải một chút.
Thương Lương bụng cười thầm, nghĩ nhanh: “Ngươi định vượt qua bên phải, sao qua được mắt của ta!”, lập tức lão hướng mũi truỷ thủ sang phải.
Bỗng nhiên trước mắt Thương Lương loáng lên, Lãng Phiên Vân chỉ còn cách bên trái lão chừng năm thước. Thương Lương bất ngờ, dịch vội sang bên trái, trủy thủ trong tay chuẩn bị phóng ra.
Lãng Phiên Vân đột nhiên chuyển sang trước mặt lão ta. Nếu như không lui xuống, Thương Lương và Lãng Phiên Vân tất sẽ đập vào nhau.
Thương Lương giật mình, lại toan phóng trủy thủ thì vai trên Lãng Phiên Vân lại hơi động một chút.
Người ngoài nhìn vào đều không thể nhận ra được những động tác hết sức vi diệu này, nhưng trong mắt Thương Lương, con người xấu xí kia mỗi cử động đều phong toả hết các yếu điểm của lão, như biết trước lão đang nghĩ gì.
Những động tác ấy lại hoàn toàn không liên quan đến chân tay, mà chỉ là sự dịch chuyển chút ít của hai vai. Chỉ thế thôi nhưng lại phát ra ngụ ý hết sức rõ ràng, làm cho lão giang hồ lì lợm như Thương Lương cũng không dám liều thử xuất chiêu.
Đại hộ pháp của Tà Dịch Bang rốt cuộc không những không phóng được truỷ thủ đi mà còn phải tự lui xuống ba bước. Lãng Phiên Vân và lão ta như thể đã diễn cùng với nhau hàng trăm lần, bởi mỗi khi lão lùi một bước, Lãng Phiên Vân lại tiến thêm một bước, bước sau nhanh hơn bước trước khiến cho lão không thể nghĩ gì mà chỉ còn biết lia lịa thoái lui.
Thương Lương tránh sang một bên. Lãng Phiên Vân đi qua trước lão. Thương Lương vừa động tay, Lãng Phiên Vân đã quay lại: “Đa tạ đã nhường đường! Tiểu thư, thiếu gia, mời!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Rốt cuộc thì trủy thủ của Thương Lương phải nuốt hận trở lại nằm yên trong ống tay áo.
Thành Lệ ngẩn người, thật không ngờ là Thương Lương lại chịu nhường đường, cho rằng hắn nể mặt mình, nên vươn vai hùng dũng đi về phía trước.
Thương Lương lại được một phen thất kinh, chỉ một cánh tay giơ lên mời chị em nhà họ Thành, không thể ngờ người xấu xí này không cần nhấc tay cũng có thể kiềm chế mọi góc độ xuất thủ của lão. Phút chốc lão đờ ra, ngay cả những lời khách sáo lúc thỉnh khách cũng quên bẵng mất.
Những người xung quanh đâu có nhìn ra tình thế vi diệu bên trong, cho rằng Thương Lương sở dĩ đột nhiên thay đổi là bởi đã nhớ ra uy thế cuả Thành gia. Đặc biệt dáng vẻ lúc nào cũng tươi cười của lão càng làm cho khách nhân tin rằng Thành gia Mục trường quả là tiếng tăm lẫy lừng quan ngoại.
Trừ phi những đại cao thủ như Tà Linh Lợi Nhược Hải ở đây mới có thể nhìn ra những biến hóa trong màn kịch vừa rồi.
Đại hộ pháp đã lên tiếng làm chủ, bang chúng đứng gác cũng không dám trái lời. Lãng Phiên Vân đợi cho Thành Lệ oai phong ngồi vào bàn khách quý, Thành Kháng co cái vẻ to lớn của mình vào chỗ mới cười nhạt, ung dung ngồi xuống bàn của chị em nhà họ Thành. “Tang!”.
Tiếng chuông đồng từ con thuyền lớn truyền đến!
o0o
Ngưạ phi nước đại gấp rút trên đường.
Trăng trung tuần sáng vằng vặc giữa trời, chỉ còn hai ngày nữa là đến tiết Trung thu.
Ngựa vừa đến một khu rừng sâu, trong rừng đột nhiên vang lên tiếng gọi: “Mã thiếu hiệp!”.
Người cưỡi ngựa kéo cương, tuấn mã hí một tiếng dài, quay đầu lại thong dong đi từng bước nhỏ.
Người vừa gọi từ trong rừng đi ra, thân hình cao lớn lừng lững trong bóng tối. Đến trước Mã Tuấn Thanh, người đó cười ha hả: “Mã thiếu hiệp! Đã lâu rồi nhỉ, còn nhớ trận chiến đầu sông ba năm trước không?”.
Mã Tuấn Thanh giật mình: “Thích Trường Chinh!”. Thích Trường Chinh vẫn cười: “Chính là tiểu đệ!”.
Mã Tuấn Thanh cười lớn, nhảy xuống ngựa, tiến đến bắt tay Thích Trường Chinh, vẻ vui mừng: “Thích huynh đệ thần thái quả thật hơn xưa rất nhiều. Đêm tối thế này vẫn còn nhận ra tại hạ đang trên ngựa, nhất định là đao pháp đã tiến bộ không ít, không biết khi nào có thể được học hỏi?”
Mã Tuấn Thanh mỗi câu mỗi lời đều phóng khoáng hợp lý, không hổ là nhân tài lãnh đạo thế hệ mới của bạch đạo.
Thích Trường Chinh không chút khách sáo: “Năm xưa thiệt một đao, bại dưới kiếm của Mã huynh, sao lại không muốn cầu tiến. Mã huynh muốn nói không đệ cũng không muốn bỏ qua, đáng tiếc đang có việc trên người, vẫn chưa phải lúc”.
Mã Tuấn Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Có việc gì lại quan trọng hơn việc thi đao luận kiếm?”.
Thích Trường Chinh: “Thực không dám giấu, đệ đang gặp nạn, đang lẩn tránh sự truy sát của Tiêu Dao Môn, lần này gọi Mã huynh lại là hy vọng có thể giúp truyền tin tới Quỷ Tác Lăng Chiến Thiên của tệ bang”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "
Mã Tuấn Thanh cười cười: “Việc này tuyệt đối không có vấn đề gì, chỉ cần tiểu đệ này còn, nhất định giúp Thích huynh đưa tin”.
Mã Tuấn Thanh không hề hỏi nội tình bên trong, phong độ đường hoàng phóng khoáng. Những gì cần nói, người khác tự khắc sẽ nói ra.
Thích Trường Chinh cảm kích: “Đại ân không thể báo đáp bằng lời, xin thông báo với Lăng Phó tọa của tệ bang tám chữ Vào đêm Trung thu, đầu sông Long Độ là được rồi”.
Mã Tuấn Thanh giọng trầm xuống: “Vào đêm Trung thu, đầu sông Long Độ! Được! Tiểu đệ nhất định sẽ không phụ sự ủy thác”. Nói đoạn nhảy lên lưng ngựa phóng đi. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Người ngựa chẳng mấy chốc đã biến mất nơi khúc ngoặt, chỉ còn lại tiếng vó ngựa vọng xa xa.
Thích Trường Chinh quay trở lại vào rừng. Trong rừng còn ẩn chừng hơn mười người nữa.
Một người lên tiếng: “Người này tin tưởng được không?” Đó chính là bang chủ trẻ tuổi của Nộ Giao Bang, Thượng Quan Ưng.
Trạch Vũ Thời bên cạnh đáp: “Mã Tuấn Thanh tuy tâm cao khí ngạo, nhưng hiệp danh lừng lẫy, lại là hậu duệ của danh môn chánh phái. Nếu hắn ta bán đứng chúng ta, sư môn của hắn cũng không tha cho hắn đâu”.
Thích Trường Chinh thở dài: “Tiêu Dao Môn cũng thật là lợi hại, không ngờ lại có thể theo đến tận Vũ Xương, bằng không chúng ta cũng không cần mượn sự trợ giúp từ người ngoài”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Chúng nhân đều lặng im nén tiếng thở dài.
Cả Mạc Ý Nhàn và Ma Ảnh Tử Cô Trúc đều là cao thủ không thể xem thường, nếu bị hai người này đuổi kịp, hậu quả thật khó mà tưởng tượng.
o0o
Cách đó chừng hơn mười dặm, hơn mười quan sai đang áp giải một tù xa, đi ngày chạy đêm hướng đến Hoàng Châu Phủ. Cả đám sai nha đều không hiểu tại sao phạm nhân này phải giải đến đại lao phủ Hoàng Châu, nhưng đã là mệnh lệnh của Tổng bộ đầu Hà Kỳ Dương thì ai còn dám ho he một tiếng.
Huống hồ Hà Kỳ Dương còn đích thân áp giải, đây là chuyện chưa từng có trước kia. Chiếc xe tù được một con lừa kéo, chạy gấp gáp trong đêm.
Hà Kỳ Dương một mình một ngựa đi phía trước, sắc mặt trầm tư, xem chừng có nhiều tâm sự.
Bỗng phía trước hiện ra một bóng người cao gầy, khuôn mặt khô quắt, sống mũi cong xuống, đứng sừng sững như một cây tre giữa đường. Hà Kỳ Dương cảnh giác kéo ngựa dừng lại, quát lớn: “Là bằng hữu phương nào vậy?”.
Người đó giọng khàn khàn, cười một cách kỳ quái: “Không có gì, ta chỉ xem một lát rồi đi ngay”.
Hà Kỳ Dương thấy đối phương không chút sợ hãi, trong lòng cảnh giác, ôn tồn nói: “Ta là Hà Kỳ Dương, tổng bộ đầu của Động Đình Thất phủ, đang vâng mệnh áp giải phạm nhân, bằng hữu nếu không có mục đích gì, xin hãy nhường đường”.
Người đó khẽ động một chút đã đến trước ngựa của Hà Kỳ Dương, nhanh như hồn ma vậy.
“Leng keng!”.
Đám quan sai lũ lượt tuốt binh khí.
Hà Kỳ Dương tự biết thân phận của mình, không vội xuống ngựa, giật dây cương cho ngựa lùi về sau mấy bước đến cạnh chiếc xe tù.
Ánh mắt sắc bén của người đó đảo một lượt qua đám quai sai, miệng cười quái gở: “Xem ra đều là ưng khuyển của quan phủ”.
Những quan sai này thường ngày chỉ quen ức hiếp người khác, làm sao chịu được chuyện người khác lăng nhục mình, liền đồng thanh quát to. Hai người trong số đó xông ngựa lên trước, mỗi người một đao kề sát hai bên.
Hà Kỳ Dương xuất thân Thiếu Lâm, vừa thấy thân pháp của đối phương đã biết thuộc hạ của mình không thể làm gì được, huống hồ các cao thủ giang hồ thường không muốn gây chuyện với triều đình, kẻ dám làm tự khắc không phải là thiện nam tín nữ, vội lớn tiếng quát: “Dừng tay!”.
Nhưng tất cả đều đã muộn.
Không biết người đó sử dụng thủ pháp gì mà hai thanh đao trong nháy mắt đã rời ra, hai thân hình bắn tung lên trời rồi rơi thẳng xuống, nằm yên không động đậy, không biết là còn sống hay đã chết.
Hà Kỳ Dương đang định lên tiếng thì người đó cất giọng lạnh lùng: “Với câu dừng tay của ngươi, bọn chúng không chết được đâu, nhưng cũng phải nằm từ mười ngày đến nửa tháng”.
Giọng nói nhẹ nhàng, lọt vào tai lại khiến người ta ớn lạnh.
Hà Kỳ Dương thở dài một tiếng, nén nỗi tức giận trong lòng lại: “Các hạ hà phương hà xứ?”.
Quái nhân cười lớn: “Muốn tìm lại công lý sao? Được! Có khí phách lắm, ta là Ma Ảnh Tử Cô Trúc của Tiêu Dao Môn, Hà bổ đầu nhớ kỹ nhé”.
Hà Kỳ Dương lạnh cả người, nghĩ thầm số mình thật không may, đã gặp phải đại ma đầu vui giận thất thường này, đành phải lựa lời: “Thuộc cấp tại hạ không biết nên đã mạo muội, mong tiền bối bỏ quá!”.
Rồi quay đầu quát mấy tên quan sai: “Còn chưa thu binh khí về sao?”.
Cô Trúc không còn để ý đến hắn ta nữa mà quay sang phạm nhân đang bị nhốt kín trong xe chỉ để lộ ra cái đầu. Hắn quan sát kỹ Hàn Bách, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Ấy!”.
Hà Kỳ Dương nghĩ thầm, nhất định là quái nhân này thấy lạ vì chỉ áp giải một tên tiểu tử mà lại phải huy động cả một đội quân như vậy. Hắn không thể tưởng Cô Trúc đang nghi ngờ đây là màn kịch của Nộ Giao Bang.
Cô Trúc đảo mắt xung quanh chiếc xe tù với tốc độ nhanh đến mức người thường khó có thể phát giác được, cuối cùng đưa tay vuốt ve bộ mặt đáng thương của Hàn Bách, hai mắt đảo đi đảo lại một cách kỳ quái.
Hàn Bách cũng trợn mắt nhìn hắn, nghĩ bụng quái nhân này tuy hung hãn song còn tốt chán so với đám quan sai kia. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị
Cô Trúc lên tiếng: “Ngươi không sợ ta sao?”.
Hàn Bách cười đau khổ: “Ta đã thê thảm hết mức rồi, còn sợ cái gì nữa?”.
Cô Trúc ngửa mặt lên trời cười lớn, song lại không nói một lời nào.
Hà Kỳ Dương cảm thấy không ổn: “Tiền bối!”.
Cô Trúc quát lớn: “Câm mồm! Ta còn muốn nghĩ thêm một chút!”.
Hà Kỳ Dương một đời oai phong lẫm liệt, đâu đã bị người khác quát dọa như thế bao giờ, song nghĩ tới uy danh của đối phương lại không dám xuất ngôn chuốc họa, những người khác lại càng không dám ho he nửa lời.
Đột nhiên Cô Trúc ngửa cổ lên huýt dài một tiếng, toàn thân rung động. Hà Kỳ Dương và đám người kia cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ lão quỷ này không lẽ mắc phải chứng bệnh điên.
Cô Trúc vừa dừng tiếng huýt thì một chưởng nặng trịch đã giáng xuống chiếc xe tù. “Pâng pâng!”.
Chiếc xe tù được làm từ gỗ cứng vỡ toác ra, Hàn Bách được thả lỏng ngã nhào về một phía. Con lừa kinh hãi kêu be be, kéo chiếc khung xe tù chạy nhào lên trước, mấy con ngựa đằng trước sợ hãi chồm lên, hai tên quan sai bị hất văng xuống ngựa, khung cảnh hết sức hỗn loạn.
Cô Trúc giơ tay quắp lấy Hàn Bách, vun vút lao đi. Hà Kỳ Dương nhảy khỏi lưng ngựa lao lên không trung, vung đao chém về phía Hàn Bách.
Cô Trúc lạng sang bên nhanh như một bóng ma. Hàn Bách trong tay lão chỉ như một chiếc bị bông, không hề làm thân pháp bớt đi nhanh nhẹn.
Hà Kỳ Dương quát lên điên dại, toàn lực đuổi theo, nhưng Cô Trúc ngày càng cách xa, xem ra đã sắp mất bóng.
Hà Kỳ Dương vốn lăn lộn nhiều năm trong quan trường, có đâu lại không hiểu cái họa để thoát tử tù. Hắn nghiến răng vung tay, thanh đại đao bay vút đi, nháy mắt đã đến sau lưng Cô Trúc.
Phía sau Cô Trúc dường như mọc thêm đôi mắt, nhảy lên một cái, chạm vào mũi đao, thanh đao quay đúng nửa vòng.
Hà Kỳ Dương lấy hết sức đuổi theo, định bụng sẽ thu lại binh khí trên không. Nào ngờ Cô Trúc dùng chân đạp vào một cây to trước mặt, bay ngược trở lại, giơ chân đạp vào chuôi đao trước khi rơi xuống, thanh đao lao ngược lại Hà Kỳ Dương như một mũi tên.
Tránh chiêu, xoay đao, đạp đao, ba chiêu cấp kỳ chỉ trong một chớp mắt, quả không hổ danh Ma Ảnh Tử.
Hà Kỳ Dương trong cơn nguy biến vặn mạnh cơ lưng, lộn vòng trên không trung, thanh đại đao bay ngược lại lướt qua mặt chỉ cách chưa đầy gang tay. Đáp xuống đất, trán đã đẫm mồ hôi kinh hãi, mất hết ý chí tranh cường.
Đám quan sai nhất loạt hô lên, xông về phía trước, ý đồ lấy đông hiếp ít.
Hà Kỳ Dương quát lớn: “Dừng lại!”.
Khi ấy Cô Trúc đã đứng trên một cành cây, bộ mặt thâm trầm lộ rõ vẻ vui sướng chưa từng có từ trước đến giờ: “Gân cốt như vậy quả là trăm năm khó gặp, Cô mỗ này cuối cùng cũng đã có truyền nhân rồi”.
Hà Kỳ Dương nén giữ cơn giận trong lòng, vòng tay: “Hà mỗ là môn hạ của Thiếu Lâm, tên phạm nhân này có liên quan đến việc rất lớn, hy vọng tiền bối nể mặt, trả hắn lại cho”.
Mấy câu nói ấy vừa hàm chứa vẻ cầu xin, lại vừa ám thị rằng sau lưng mình có hậu thuẫn.
Cô Trúc cười: “Cô mỗ cả đời chưa ngán sợ ai, bất kể ngươi là Thiếu Lâm hay lão lâm, chỉ cần báo tên này đã chết là được rồi, đó cũng chẳng phải là chiêu mà quan phủ các ngươi hay làm sao?”.
Giọng điệu lão ta có vẻ cứng rắn, nhưng vẫn ngầm hàm ý thương lượng, cho thấy lão không phải không e ngại Thiếu Lâm, nếu không hẳn đã phất áo thoát đi từ lâu.
Hà Kỳ Dương vẫn vòng tay: “Nếu là phạm nhân khác, Hà mỗ tất sẽ để tiền bối quyền định đoạt, nhưng người này có liên quan đến vụ huyết án sát hại đệ tử đích truyền Tạ Thanh Liên của Bất Lão Thần Tiên Trường Bạch Phái. Tiền bối đem hắn đi chỉ e lợi ít hại nhiều”.
Hà Kỳ Dương tính toán kỹ càng, vừa dùng Trường Bạch phái ép thêm Cô Trúc, vừa tránh không nói hẳn ra nội tình. Nếu buột miệng bảo Hàn Bách đã giết chết Tạ Thanh Liên mà Cô Trúc không cười vỡ bụng mới lạ.
Cô Trúc quả nhiên chột dạ: “Những điều ngươi nói là sự thật?”.
Hà Kỳ Dương hơi ngẩng mặt lên trời: “Nếu có nửa lời dối trá, thì Hà Kỳ Dương này sẽ không được chết yên ổn, vĩnh viễn không được siêu sinh”.
Cô Trúc lại trầm ngâm một hồi.
Tự ý thu nhận Hàn Bách làm đệ tử, người của phái Trường Bạch nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Nếu Bất Lão Thần Tiên đích thân ra tay, cho dù với thế lực của cả Tiêu Dao Môn cũng không khỏi cảm thấy đau đầu.
Hà Kỳ Dương thừa cơ nói tiếp: “Nếu tiền bối có thể nể tình với Hà mỗ này, Hà mỗ nguyện suốt đời không quên”.
Cô Trúc ngửa cổ lên trời, cuối cùng hạ quyết tâm, một tiếng huýt dài, thân hình khẽ chuyển động, nhảy vọt lên một cành cây cao hơn, cất giọng quái gở: “Bảo Bất Lão Thần Tiên đến chỗ ta đòi người!”.
Đột nhiên giọng Mã Tuấn Thanh vang lên phía sau Hà Kỳ Dương: “Tiền bối xin dừng bước!”
Mã Tuấn Thanh không cưỡi ngựa, hẳn là đã có dự mưu từ trước nên sau khi Hà Kỳ Dương thất bại, mới bất đắc dĩ ra tay.
Cô Trúc cười lớn, bay vút về phía rừng sâu.
Mã Tuấn Thanh lộn vòng trên không trung lấy đà đuổi theo Cô Trúc, nhanh như một mũi tên.
Hà Kỳ Dương thấy an tâm hơn phần nào, hắn vừa thấy thân pháp của Mã Tuấn Thanh đã biết công phu vượt xa mình rất nhiều, nghĩ thầm nếu có đuổi theo cũng không giúp được gì, đành đứng lại chờ đợi.
Từ trong rừng truyền đến những tiếng ẩu đả kịch liệt, thoáng chốc đột nhiên tắt ngấm.
Hà Kỳ Dương trong lòng kinh ngạc, lẽ nào một trong hai người họ đã cam bái hạ phong nhanh như vậy, chỉ có vài chiêu đã phân cao thấp?
Một khắc sau, Hà Kỳ Dương không thể nhẫn nại được nữa, dặn thủ hạ chờ đợi rồi đuổi theo hướng Mã Tuấn Thanh, vừa mới vượt qua được mấy chục trượng đã thấy một bóng đen dưới ánh trăng